Cậu chớp mắt, nghi hoặc nhìn Văn Nhân Quyết.
Văn Nhân Quyết nói:
“Lỡ như chân ngươi mỏi, ngươi muốn Tiết Mục xoa chân cho ngươi sao?”
“Không đâu!” Dung Thu đáp rất nhanh. Cậu đã hứa với Văn Nhân Quyết, chắc chắn sẽ không để Tiết Mục xoa chân nữa. Nhưng mà—
Với nơi như U Bế sơn cốc, khó tránh khỏi nhìn thấy điều gì đó đáng sợ. Nếu Văn Nhân Quyết không đi, vậy cậu chỉ có thể tìm Tiết Mục?
Nhận ra Văn Nhân Quyết đã đoán được suy nghĩ của mình, Dung Thu lập tức trừng lớn đôi mắt sáng trong, trong đáy mắt lóe lên chút hoảng hốt:
“Ta không có!” Cậu vội vàng giải thích, sợ Văn Nhân Quyết hiểu lầm. Đầu lưỡi mềm mại hơi lộ ra, làm môi cậu khẽ run lên.
Văn Nhân Quyết nhướn mày nhìn cậu, khiến Dung Thu buột miệng nói ra hết:
“Ta vừa rồi nói sai rồi. Ý ta là, ngươi nhất định phải đi!”
Tiểu thiếu gia không chịu thừa nhận lời vừa rồi của mình, đưa tay kéo áo Văn Nhân Quyết, giọng nói như đang làm nũng:
“Ngươi nhất định phải đi, được không?”
“Nhưng vừa nãy ta nghe ngươi bảo ta đừng đi cơ mà?”
Dung Thu á khẩu, bởi vì cậu quả thực vừa nói vậy. Cậu không giỏi nói dối, vừa nói một câu dối trá, cả khuôn mặt đỏ bừng như quả táo chín, khí thế cũng rụt rè, lắp ba lắp bắp.
Bởi vì chột dạ, cả người cậu mềm nhũn. Nhưng lúc này cậu không thể dựa vào lòng Văn Nhân Quyết được, chẳng phải như vậy là thừa nhận sao? Cậu nhất định không thừa nhận!
Văn Nhân Quyết thật đáng ghét, rõ ràng đã đồng ý rồi, sao còn đuổi theo ép hỏi mình nữa chứ?
Càng nghĩ càng tức, không biết cậu lấy đâu ra dũng khí, ánh mắt vô thức lướt qua Văn Nhân Quyết, thấy dấu ấn sau gáy y, Dung Thu bỗng nhiên cảm thấy có chút tự tin:
“Ta không có, ngươi nghe nhầm rồi,” cậu thẳng người, ngẩng mặt lên kiêu ngạo nói với Văn Nhân Quyết, “Ngươi nghe nhầm rồi, ta muốn phạt ngươi!”
Văn Nhân Quyết khẽ nhíu mày, bỗng nhiên lùi lại một bước.
Y giống như sợ hãi.
Dung Thu càng thêm đắc ý, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao, môi hé mở để lộ đôi môi ướŧ áŧ. Hàng mi cậu khẽ run, như thể đang ra vẻ nghiêm trọng mà suy nghĩ điều gì. Thấy vậy, Văn Nhân Quyết càng nhíu mày sâu hơn:
“Ngươi muốn phạt ta thế nào?”
“Phạt... phạt ngươi...” Dung Thu lẩm bẩm tiến gần lại, thân hình mềm mại dựa sát vào Văn Nhân Quyết, đầu óc xoay mòng mòng.
“Ta đứng lâu mỏi rồi, phạt ngươi... ôm!”
Ôm ta một lúc.
Nhưng mấy từ cuối còn chưa kịp nói xong, cậu đã thốt lên một tiếng kinh hô. Cả người tiểu thiếu gia bị nhấc bổng từ eo, sau đó bị Văn Nhân Quyết ôm chặt trong lòng.
Nhưng mà, cách Văn Nhân Quyết bế cậu dường như có gì đó không đúng lắm.
Mái tóc đen buông xuống làn da trắng như tuyết, trượt dần theo cổ xuống dưới. Trước mắt Dung Thu chợt lóe lên dấu ấn hình giọt nước phía sau gáy của Văn Nhân Quyết, tiếp theo là bóng dáng rộng lớn được che chiếc áo dài màu trắng ngà.
—— Cậu đang bị Văn Nhân Quyết bế trong một tư thế vô cùng xấu hổ.
Ánh nắng vàng rực rỡ bất ngờ chiếu xuống, chiếu sáng nửa người sau của Dung Thu. Mông cậu bị nâng cao hẳn lên, bên dưới lớp áo dài, đôi chân thon dài đong đưa trong vô thức. Cả người cậu bị Văn Nhân Quyết vác trên vai.
Phải mất một lúc, Dung Thu mới nhận ra mình đang ở trong tư thế nào. Khi tưởng tượng ra hình ảnh của mình lúc này, mặt cậu lập tức đỏ bừng vì xấu hổ và bối rối. Cậu muốn giãy dụa đòi Văn Nhân Quyết thả mình xuống, nhưng lại nhớ tới vết thương trên người y.
Cũng không biết đã tốt lên chưa.
Trong tình huống này, chắc chắn bản thân trông rất buồn cười.