Hạ và Lâm đứng chết lặng, mắt mở to nhìn xung quanh. Mọi thứ vẫn giống hệt như họ vừa rời đi, chẳng có gì thay đổi. Khu vực họ bước ra giống hệt với con hẻm tối tăm ban đầu, với những tòa nhà đổ nát bao quanh. Nhưng bầu không khí lại khác, không còn im lặng như trước. Cái gì đó vô hình, kỳ lạ, vẫn đang quấn lấy họ, khiến không gian xung quanh như bóp nghẹt từng hơi thở.
“Chúng ta đã quay lại đây…” Hạ lẩm bẩm, giọng cậu như cắt đứt sự im lặng u ám.
Lâm không trả lời, nhưng ánh mắt anh đầy vẻ căng thẳng. Anh quay lại nhìn căn phòng tối tăm phía sau, nơi mà họ vừa bước ra, và rồi quay sang Hạ. “Không phải chúng ta quay lại đây… Chúng ta đang ở trong một vòng lặp.”
Hạ nhíu mày, không hiểu rõ lắm. “Vòng lặp? Anh có ý gì?”
Lâm thở dài, đôi mắt anh vẫn chăm chú quan sát xung quanh. “Cảm giác này… là cảm giác mà tôi đã từng gặp phải khi đối mặt với một loại bẫy không gian. Chúng ta đang bị mắc kẹt trong một vòng lặp thời gian. Tất cả mọi thứ xung quanh có thể đang được điều khiển từ một thực thể vô hình nào đó.”
Một tiếng động bất ngờ vang lên từ phía sau, khiến cả hai giật mình. Họ quay lại, và khi mắt họ kịp định hình, một bóng người xuất hiện trong ánh sáng mờ mờ. Hạ không kịp nhận ra người đó là ai, nhưng cảm giác nguy hiểm lập tức ùa đến. Đó là một người đàn ông, ăn mặc rách rưới, khuôn mặt bị che phủ bởi một chiếc mũ rộng vành. Bóng dáng của anh ta mờ mịt, như thể không thuộc về thế giới này.
“Chạy!” Lâm kéo mạnh tay Hạ, lao về phía con hẻm phía trước. Nhưng khi họ chạy đến gần, con hẻm lại dường như dài thêm ra, không còn điểm cuối nữa. Cảm giác như mọi thứ đang xoay quanh họ, không gian đang thay đổi liên tục.
“Mẹ kiếp, đây là cái quái gì!” Hạ thở hổn hển, mắt không dám rời khỏi bóng dáng kỳ lạ đó đang đi theo phía sau.
Lâm nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì ngoài những bức tường sụp đổ và những bóng tối nhấp nhô. Anh siết chặt tay Hạ, càng lúc càng cảm thấy không gian này đang siết chặt họ lại. “Cái bóng kia không phải người bình thường. Cậu có nhớ những ký tự trên bức tường không? Chúng là những dấu hiệu cổ xưa, báo hiệu cho những thế lực mà chúng ta không thể hiểu hết. Nó là sự hiện diện của một lực lượng thù địch, có thể điều khiển không gian.”
Hạ quay lại nhìn Lâm, đôi mắt cậu đầy lo âu. “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Làm sao để thoát khỏi đây?”
Lâm suy nghĩ trong giây lát. “Còn một cách duy nhất. Chúng ta phải phá vỡ vòng lặp này. Nhưng để làm được vậy, chúng ta cần phải tìm ra điểm yếu của nó. Chỉ khi nào tìm thấy điểm yếu đó, chúng ta mới có thể thoát ra.”
Hạ gật đầu, mặc dù cậu không hiểu lắm, nhưng cảm giác rằng không có sự lựa chọn nào khác khiến cậu quyết tâm đi theo Lâm. Cả hai lại tiếp tục chạy, nhưng lần này, họ bắt đầu chú ý đến những điều kỳ lạ trong không gian xung quanh. Những bóng ma lởn vởn bên ngoài góc tối, những tiếng thì thầm vang lên từ xa xăm. Mỗi bước đi dường như khiến họ càng thêm lo lắng và hoang mang.
Cái bóng kia vẫn theo sát phía sau, không một tiếng động, chỉ có đôi mắt sáng rực lóe lên từ trong bóng tối. Đến một lúc, Hạ không thể chịu đựng được nữa, cậu quay lại và hét lên: “Ai đó! Đừng theo chúng tôi nữa!”
Bóng đen không trả lời. Nó chỉ đứng im, nhưng ánh sáng của đôi mắt kia như có sức hút kỳ lạ, khiến Hạ cảm thấy mình như đang bị cuốn vào một cái hố sâu. Một cảm giác nghẹt thở bao trùm lấy cậu.
Lâm không cho phép Hạ dừng lại. “Cậu không được quay lại! Dù có chuyện gì xảy ra, không được nhìn vào mắt nó!”
Hạ hiểu rằng đó là một lời cảnh báo, nhưng sự tò mò và hoảng loạn lại khiến cậu không thể không ngoái lại một lần nữa. Và khi cậu làm vậy, cậu phát hiện ra rằng hình dáng của cái bóng đang thay đổi, ngày càng lớn hơn và ghê rợn hơn. Đó không chỉ là một bóng đen đơn thuần, mà là một thứ gì đó biến hóa liên tục, như thể nó có thể tồn tại trong bất kỳ hình dáng nào.
Ngay lúc đó, một tiếng động sắc nhọn vang lên từ đằng sau, kéo sự chú ý của cả hai về phía trước. Một tiếng động như tiếng sụp đổ của một tòa nhà. Hạ quay lại, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Cái bóng đen lao thẳng vào họ. Hạ cảm thấy cả cơ thể mình như bị đóng băng lại trong một khoảnh khắc. Nhưng ngay khi cái bóng sắp chạm vào họ, một luồng sáng mạnh mẽ từ đâu đó rọi xuống, làm cho bóng đen đó vội vã lùi lại, biến mất vào bóng tối.
Lâm không kịp giải thích, anh kéo Hạ lại, lôi về phía con hẻm bên cạnh. “Chạy nhanh lên! Không có thời gian để giải thích!”
Cả hai lao vυ't qua, cảm giác như có một lực kéo theo từ phía sau, nhưng họ không dám quay lại. Mọi thứ dường như bắt đầu quay cuồng, thời gian như ngừng trôi. Họ tiếp tục chạy, nhưng không thấy dấu hiệu của sự kết thúc.
Một cánh cửa xuất hiện ở cuối con hẻm. Lâm và Hạ lao đến, không suy nghĩ gì thêm, nhưng khi họ vừa chạm vào tay nắm cửa, một tiếng động lạ phát ra, và cánh cửa tự động mở ra. Họ không dám do dự, lao vào trong.
Bước vào trong, một không gian hoàn toàn khác hiện ra. Đây không phải là một căn phòng bình thường. Nó rộng lớn, với những bức tường bao quanh đầy dấu vết cổ xưa và những biểu tượng kỳ quái. Ánh sáng duy nhất trong phòng là từ những ngọn đèn l*иg lơ lửng trên trần, khiến không gian trở nên mờ ảo.
Lâm nhìn quanh, đôi mắt anh sắc bén như thể đang tìm kiếm điều gì đó. “Chúng ta đã vào đúng nơi rồi. Đây là nơi mà tất cả mọi thứ bắt đầu… Và cũng là nơi kết thúc.”
Hạ cảm thấy choáng váng. “Làm sao để thoát khỏi đây?”
Lâm nhìn thẳng vào Hạ, đôi mắt anh không hề lay động. “Chúng ta phải đối mặt với sự thật. Và chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi đây… Tìm ra người tạo ra vòng lặp này và phá hủy nó.”