Trong lòng nghĩ tới chuyện này, nhưng động tác trên tay Cố Thịnh không chỉ giảm bớt ngược lại còn càng nhanh hơn, một mặt tính toán muốn làm nhanh cho xong để có thời gian nấu cơm lâu hơn, mặt khác là nghĩ Yến Trường An lần đầu tiên làm việc nhà nông, yếu như làm toàn bộ chắc chắn sẽ rất mệt, hắn có thế nào cũng phải đi giúp cậu.
Cố Thịnh cũng nghi ngờ chính mình tại sao lại nhọc lòng những chuyện này vì Yến Trường An, lo lắng cậu ăn không ngon, lại sợ cậu làm việc quá mệt, đối với người người mới nhận thức đã quan tâm như vậy, một chút cũng không giống việc hắn sẽ làm, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể chung quy là tính cách Yến Trường An khiến người ta yêu thích, tính cách hợp với mắt hắn.
Cố Thịnh không phải là tính cách rối rắm, nếu không với tình huống gia đình nhà hắn, hắn sớm đã có tính tình tự ti tối tăm khi lớn lên, hắn xưa nay chỉ tùy theo tâm mình mà làm việc, trước đây đối với những người hắn thấy chán ghét cũng vậy, hiện giờ hắn muốn đối xử tốt với Yến Trường An, đương nhiên cũng sẽ không chần chờ.
Yến Trường An tâm tình tốt ở bên này đồng dạng cũng là khí thế ngất trời mà làm việc, tốc độ đó mà so sánh với Trịnh Chấn Học chậm chà chậm chạp quả thật là tuyệt kỹ nhất trần, chính là ngay cả đám tri thức ‘già’ cũng không theo kịp cậu.
Yến Trường An biểu hiện quá mức bắt mắt, thôn dân xung quanh không khỏi nhìn sang.
“Nhìn không ra Yến tri thức nhìn thì gầy yếu, lúc làm việc lại nhanh nhẹn như vậy.”
“Tốc độ này có thể lấy đủ điểm làm việc.”
“Xem ra người thành phố không phải ai cũng vai không thể gánh tay không thể làm.”
“Nếu như tất cả thanh niên tri thức đều có thể làm được việc giống như Yến tri thức, thì đại đội trưởng không cần phát sầu.”
“Yến tri thức nhìn tuổi cũng không lớn, trong nhà hắn là chưa định hôn, vừa vặn nhà mẹ để tôi có cô cháu gái, vừa khóe xứng đôi với Yến tri thức.”
“Thôi đi, người ta Yến tri thức lớn lên dễ nhìn lại làm được việc, cháu gái nhà mẹ để bà lớn lên như vậy, nào có xứng đôi.”
“Cháu gái nhà mẹ để tôi hiền tuệ lại làm được việc, ra ngoài là có thể bắt được cả đống người, sao lại không xứng.”
Nơi Hứa Hướng Dương được phân công cách chỗ Yến Trường An một khoảng, lúc anh ta nghỉ ngơi vừa vặn nghe thấy thôn dân đang thảo luận về Yến Trường An, nghe thấy lời nói đều là khen ngợi, còn có không ít người muốn làm mối, anh ta vô cùng tò mò, chạy qua nhìn, ái chà! Mới chỉ một lát như vậy đã gặt được một mảng lớn, cực kỳ làm được việc.
“Người anh em, lợi hại!” Hứa Hướng Dương giơ ngón cái tán thưởng nói, trước đó anh ta còn nghĩ chân tay Yến Trường An mảnh khảnh, mình phải chiếu cố nhiều hơn, thật không ngờ Yến Trường An người này không thể trông mặt mà bắt hình dong, xem ra là anh ta xem thường người ta.
“Anh Hứa.” Yến Trường An đứng thẳng dậy, trước đó làm việc quá mức nhập tâm, vừa đứng thẳng lên mới phát hiện eo đau đến lợi hại, lòng bàn tay cũng nóng đến đau rát.
Cậu xòe tay ra nhìn, chỗ tay cầm liềm đã bị cọ phồng rộp lên rồi, cậu trước kia còn làm việc nặng hơn để sống, một chút lao động cường độ này cậu căn bản không để vào mắt, nhưng cậu quên mất cơ thể này được nuông chiều từ bé, làn da non mịn, chỉ một lúc như vậy, đã bị cọ cho phồng lên bọt nước rồi.
Hứa Hướng Dương cũng nhìn thấy, vội vàng nói: “Cậu sao lại thành thật như vậy, tay bị thương rồi cũng không biết nghỉ ngơi một lát.”
Hứa Hương Dương lúc nói chuyện không hạ thấp âm lượng, Cố Thịnh lại luôn chú ý tới tình huống bên phía Yến Trường An, vừa nghe thấy Yến Trường An bị thương, hắn lập tức ném liềm trong tay đi, bước nhanh qua, không nói gì mà kéo tay Yến Trường An, nhìn thấy lòng bàn tay trắng nõn nổi lên bọt nước, Cố Thịnh chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Hắn nhíu mày, trầm giọng nói: “Đi nghỉ ngơi, còn lại để tôi làm.”
Yến Trường An vội vàng xua tay nói: “Không có gì, chỉ là bị cọ ra bọt nước mà thôi, một chút vết thương này tính là gì.” Cậu đã từng vô cố lần cùng tử thần lướt qua nhau, so sánh với những vết thương trí mạng, một chút vết thương này ở trong mắt cậu không khác gì muỗi đốt không hề đáng lo ngại.
Cố Thịnh nghe thấy ngữ khí không thèm để ý của cậu, mày nhíu càng thêm chặt, người này sao lại không biết thương tiếc cho bản thân như vậy.
Hứa Hướng Dương vẻ mặt bội phục: “Người anh em giác ngộ của cậu cũng cao thật!”
Lâm Quốc Đống đi tới kiểm tra tình hình làm việc của thanh niên tri thức, đúng lúc nghe thấy ba người đang nói chuyện, ấn tượng đối với Yến Trường An càng tốt hơn, khen ngợi nói: “Không tồi, Yến tri thức lần đầu tiên làm việc nông lại làm vừa nhanh vừa tốt, bị thương vẫn còn tiếp tục kiên trì, giác ngộ rất cao, các đồng chí đều phải học tập Yến tri thức.”
Giọng nói của Lâm Quốc Đống rất vang dội, thanh niên tri thức và thôn dân xung quanh đều nghe thấy.
Kỳ thật đây cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng so với thanh niên tri thức chỉ là vết thương nhỏ cũng kêu khổ kêu mệt, Yến Trường An không thèm kêu lấy một tiếng mà vẫn làm việc đương nhiên càng làm cho người khác yêu thích hơn, Lâm Quốc Đống gióng trống khua chiêng tỏ vẻ tán dương cũng là mượn Yến Trường An để gõ những thanh niên tri thức và thôn dân cố ý kéo dài thời gian làm việc.
“Yến tri thức thế mà còn mang theo vết thương làm việc, giác ngộ thật cao!”
“Mang theo vết thương làm việc mà con nhanh nhẹ như vậy, Yến tri thức rất giỏi!”
“Học tập theo Yến tri thức!”
“Chúng ta cũng làm việc thật tốt, không thể thua Yến tri thức được!”
Đây là niên đại tôn sùng gian khổ phấn đấu, hành vi của Yến Trường An làm cho hầu hết mọi người vô cùng tán thưởng, hơn nữa cũng chịu ảnh hưởng.
Đương nhiên cũng có một số ít người không cho là như vậy, Trịnh Chấn Học và Phó Minh Viễn chính là một trong số đó, bọn họ nghe ra được ý gõ tỉnh trong lời của Lâm Quốc Đống, vế trước là tự động tìm số vào chỗ ngồi, chỉ cảm thấy Yến Trường An cố ý biểu hiện bản thân, vế sau là cảm thấy Yến Trường An quá ngốc, dựa vào diện mạo của Yến Trường An, rõ ràng có thể dùng cách nhẹ nhàng nhất để có được thứ mình muốn, hà tất phải làm chuyện vất vả như vậy.
Lâm Quốc Đống nhìn thấy thôn dân và thanh niên tri thức bị Yến Trường An cảm hóa, làm việc càng thêm hăng hái, trong lòng thỏa mãn, thái độ đối với Yến Trường An càng thêm ôn hòa: “Yến tri thức, nếu như đã bị thương thì nghỉ ngơi một lát, hôm nay cậu đã làm việc rất không tồi rồi.”
“Đúng vậy, Yến tri thức, nghỉ ngơi một lát.”
“Đúng vậy, Yến tri thức cũng không cần quá liều mạng, thân thể quan trọng hơn.”
“Đúng vậy, Yến tri thức cậu làm việc thế nào chúng tôi đều đã nhìn thấy, sẽ không có người nào đó nói gì cậu.”
Nếu như là những thanh niên tri thức làm việc đến tay bị cọ ra bọt bước, thôn dân chỉ cam thấy là kiều khí ra vẻ, nhưng Yến Trường An một lời cũng không nói, vùi đầu làm việc, phát hiện vết thương xong cũng là vẻ mặt “đây tính là cái gì”, so với những thanh niên tri hức chỉ bị một chút vết thương nhỏ đã ngao ngao kêu lên, ngược lại càng làm cho thôn dân cảm thấy có hảo cảm, chủ động lo lắng quan tâm.
Yến Trường An thật không ngờ bản thân cậu chết lặng với một chút thương tích này, lại ma xui quỷ khiến làm cho cậu dễ dàng giành được hảo cảm của thôn dân, trong thời gian ngắn mà dung nhập được vào đại đội tiền phương, làm cho những ngày tháng sau này của cậu ở trong thôn càng như cá gặp nước.
Yến Trường An không gánh nổi nhiệt tình của thôn dân, chỉ có thể đi tới về bờ ruộng nghỉ ngơi, các thím nghỉ ngơi dưới bóng cây nhìn thấy cậu đi tới, vội vàng gọi cậu: “Yến tri thức qua bên này, bên này mát mẻ.”
Yến Trường An rất biết nghe lời cầm bình nước đi qua, sau đó lấy ra kẹo trái cây buổi sáng cố ý bổ vào túi chia cho các tím: “Mời các thím ăn cho ngọt miệng.” Chỉ mới gần một ngày, Yến Trường An đã thông minh phát hiện ra kẹo ở niên đại này là vũ khí kết giao sắc bén nhất.
Nhóm thím thật không ngờ Yến Trường An lại khách khí như vậy, nhưng kẹo cũng là vật hiếm lạ, làm cho các bà từ chối thì lại luyến tiếc, cuối cũng vẫn là nhận lấy, trong lòng lại hạ quyết tâm sau này có chuyện gì thì giúp đỡ Yến Trường An nhiều hơn, hầu hết mọi người nhận kẹo đều không ăn ngược lại cất đi, tính toán về nhà cho cháu gái cháu trai ăn.
Yến Trường An thu hết vào trong mắt, có chút chua xót, đều là do nghèo mà ra.
“Yến tri thức là người nơi nào.”
“Kinh thị.”
“Kinh thị à, đó là thủ đô!”
“Yến tri thức nó cho chúng tôi nghe xem ở Kinh thị là như thế nào.”
“Được.”
......
Yến Trường An ngồi giữa các thím cũng không có chút không tự nhiên nào, giọng nói cũng không có chút mất kiên nhẫn nào, trong lòng cậu là thật tình muốn giao hảo với một người, vậy chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản, rất nhanh đã làm cho thái độ của các thím càng thêm thân thiện với cậu, dáng vẻ phảng phất như Yến Trường An là cháu ruột vậy, đến xưng hô cũng từ ‘Yến tri thức’ thành ‘Trường An’.
Hứa Hướng Dương ngồi một bên nhìn, nhìn thấy trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã làm các thím thân thiện từ ái với cậu, càng thêm bội phục Yến Trường An, phải biết các thím này đều là người nắm giữ quyền tài chính kinh tế trong nhà, lời nói vô cùng có phân lượng, giao hảo với các thím, cuộc sống sau này trong thôn sẽ càng nhẹ nhàng hơn.
“Trường An, buổi trưa cậu giải quyết thế nào, không thì đến nhà thím ăn cơm, hôm nay cậu làm nhiều việc như vậy, ở chỗ thanh niên tri thức chỉ có một chút lương thực ăn không đủ no.” Thật sự là xem Yến Trường An làm cháu trai, bắt đầu lo lắng đến vấn đề ăn cơm của cậu.
“Cảm ơn thím, tôi đã thương lượng với đồng chí Cố rồi, sau này tôi sẽ xuất lương thực đến nhà anh ấy ăn cơm.”
“Cố Thịnh à!”
Trong khống khí trong nháy mắt trở nên yên tính, một thím tựa như nỉ non gọi là tiếng, trong giọng nói còn mang theo một tia phức tạp.
Yến Trường An lại tựa như không nhận thấy không khí có gì khác thường, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ, gật đầu nói: “Đúng vậy, đồng chí Cố Thịnh thật sự là người tốt, hôm qua nhìn thấy tôi có nhiều hành lý còn chủ động xách giúp tôi, vì để thể hiện lòng cảm kích tôi còn tặng cho anh ấy hai viên kẹo, không phải là thứ quan trọng gì, đồng chí Cố Thịnh hôm nay lại đáp lễ cho tôi một quả trứng gà, đồng chí Cố Thịnh chính trực lương thiện lại thích giúp đỡ người khác, thật là một đồng chí tốt.” Nói xong cậu còn dựng ngón cái lên.
Chính trực lương thiện? Thích giúp đỡ người khác?
Người mà Yến Trường An nói thật sự là Cố Thịnh dám dùng dao chém cha ruột, thiếu chút nữa đã đánh em trai cùng cha khác mẹ đến tàn phế, lục thân cũng không nhân sao?