“Trường An à, nếu không thì cậu đổi người ghép bếp ăn cơm đi, đến nhà thím cũng không xa, Cố Thịnh cậu ta tính khí không tốt, nếu như cậu không cẩn thận chọc giận cậu ta, thím sợ cậu ta sẽ đánh cậu.” Một thím ngồi gần Yến Trường An thấp giọng khuyên nhủ nói, thần sắc bà cẩn thận, dường như là sợ bị người khác nghe thấy.
Từ hôm qua nhìn thấy phản ứng của nhóm tri thức ‘già’ và của các thím hôm nay, Yến Trường An sao có thể không nhìn ra được bọn họ sợ hãi Cố Thịnh, hôm qua lúc ăn cơm cậu đã được nhóm tri thức ‘già’ phổ cập chuyện của Cố Thịnh.
Mẹ ruột Cố Thịnh Trương Tú Lan lúc mang thai hắn, cha hắn Cố Đại Sơn không biết làm thế nào lại làm loạn với quả phụ Ngô Thúy Hoa ở thôn bên cạnh, kết quả bị Trương Tú Lan mang thai tám tháng bắt gặp, tức đến sinh non, sinh ra Cố Thịnh liền buông tay rời nhân thế.
Nhà mẹ đẻ Trương Tú Lan trọng nam kinh nữ, sau khi Trương Tú Lan chết bọn họ cũng qua đây nháo loạn, lấy được 100 cân lương thực cùng 30 đồng tiền liền vừa lòng rời đi, đối với đứa cháu ngoại Cố Thịnh vừa mới sinh ra đến nhìn cũng không nhìn một cái.
Cố Đại Sơn lấy cớ Cố Thịnh còn nhỏ tuổi cần người chăm sóc, không đến một tháng đã cưới Ngô Thúy Hoa vào cửa, 7 tháng sau Ngô Thúy Hoa sinh ra một đứa con đặt tên là Cố Kim Bảo, nói với bên ngoài là sinh non, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì thì trong lòng thôn dân ở đây đều biết rõ.
Có lẽ vì trốn tránh trách nhiệm hại chết Trương Tú Lan, Ngô Thúy Hoa không thiếu lần ở trong thôn rêu rao Cố Thịnh mang mệnh khắc mẹ, vừa sinh ra đã khắc chết mẹ ruột.
Cố Thịnh vốn dĩ đến một cái tên cũng không có, cũng không được vào hộ khẩu, vẫn là sau khi Cố Kim Bảo sinh ra, Cố Đại Sơn muốn cho Cố Kim Bảo vào hộ khẩu, nếu như không cho Cố Thịnh vào hộ khẩu thì không thể được, mới tùy lấy một chữ ‘Thừa’, ý tứ là người dư thừa, có thể thấy Cố Đại Sơn không hề yêu thích đứa con này, vẫn là Lâm Quốc Đống nhìn không nổi, đem chữ ‘Thừa’ đổi thành chữ ‘Thịnh’, ngụ ý là tươi sáng thịnh vượng.
Ngô Thúy Hoa là một người tàn nhẫn, không chỉ để cho Cố Thịnh còn là một đứa bé mới sinh chịu đói, còn thường thường cấu véo hắn, Cố Thịnh lúc đó chỉ là một đứa bé, thân thể nhỏ nhỏ bị véo đến chỗ xanh chỗ tím nhìn vô cùng đáng thương.
Có mẹ kế thì có cha dượng, lời này không chỉ là nói mà thôi, Ngô Thúy Hoa ngược đãi Cố Thịnh, Cố Đại Sơn hoàn toàn làm ngơ.
Nếu như không phải Lâm Quốc Đống vô tình nhìn thấy, uy hϊếp Ngô Thúy Hoa nếu như không nuôi dưỡng thằng bé thật tốt, sẽ đi tố cáo cô ta và Cố Đại Sơn thông đồng với nhau, trấn trụ hai người, nếu không Cố Thịnh sớm đã chết yểu rồi.
Mặc dù có Lâm Quốc Đống uy hϊếp, nhưng Cố Thịnh cũng bất quá chỉ là không bị đói chết mà thôi, ở gia đình như vậy muốn sống tốt là không có khả năng, đây còn là Lâm Quốc Đống thường xuyên tiếp tế.
Từ lúc Cố Thịnh được 3 tuổi, Ngô Thúy Hoa đã ép hắn làm việc nhà, không làm thì không có cơm ăn, đừng nhìn Cố Thịnh hiện tại cao lớn cường tráng, lúc còn nhỏ Cố Thịnh gầy đến da bọc xương, cái đầu còn không to bằng Cố Kim Ba chỉ có 7 tháng, vì để lấp đầy bụng, Cố Thịnh từ lúc 7 tuổi đã không ít lần chạy vào trong núi, nghe người trong thôn nói, có mấy lần nhìn thấy hắn chảy máu đầm đìa từ trong núi đi ra, xác thật giống như Ngô Thúy Hoa nói, Cố Thịnh có mạng cứng, mấy lần vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, Cố Đại Sơn và Ngô Thúy Hoa không chịu tốn tiền chữa trị cho hắn, mặc cho hắn tự sinh tự diệt, nhưng đều bị cái mạng cứng của hắn chống đỡ vượt qua, một đứa trẻ nho nhỏ đã luyện ra được một thân bản lĩnh đi sắn.
Cố Đại Sơn và Ngô Thúy Hoa không phải chưa từng đánh chủ ý lên đồ hắn săn được, nhưng Cố Thịnh khi đó đã có thể tự nuôi sống chính mình, không còn phải nhìn sắc mặt bọn họ mà sống, bản chất sói con lộ rõ ra, dáng vẻ Cố Thịnh 10 tuổi hai mắt đỏ rực cầm dao muốn cùng Cố Đại Sơn đồng vu quy tận, đến tận bây giờ vẫn còn làm cho lòng người sợ hãi.
Từ đó, Cố Đại Sơn bị dọa sợ, cũng không dám ở cùng với Cố Thịnh dưới một mái hiên, không màng Cố Thịnh mới chỉ 10 tuổi đã phân nhà với hắn.
Mấy năm trước còn bình an không có chuyện gì, nhưng năm Cố Thịnh 16 tuổi, sau khi làm ruộng được đủ điểm làm công, Cố Đại Sơn và Ngô Thúy Hoa lại vô sỉ mà nháo đến cửa nhà Cố Thịnh đỏi Cố Thịnh cho tiền dưỡng lão, thậm chí nhân lúc Cố Thịnh không có nhà mà chuyển hết lương thực trong nhà hắn.
Cố Thịnh là người ít nói, cũng không tranh luận với bọn họ, quay đầu liền đánh Cố Kim Bảo trọng thương, bọn họ lấy đi số lương thực đó không đủ tiền thuốc men.
Cố Thịnh làm rất kín đáo, lúc đầu mọi người cũng không biết là do hắn làm, nhưng mỗi lần Cố Đại Sơn và Ngô Thúy Hoa nháo loạn hay là lén trộm lương thực của Cố Thịnh, Cố Kim Bảo sẽ bị thương, số lần nhiều lên, ai mà còn không đoán được là do Cố Thịnh làm, nếu không nào có lần nào cũng trùng hợp như vậy.
Cố Đại Sơn và Ngô Thúy Hoa muốn báo công an, nhưng Cố Thịnh có bản lĩnh mỗi lần làm xong chuyện đều không để lại chứng cứ, bọn họ không làm gì được Cố Thịnh, lại sợ Cố Kim Bảo thật sự bị đánh đến mức xảy ra chuyện, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ rút quân, không dám chọc vào Cố Thịnh.
Ngô Thúy Hoa không ít lần nói xấu Cố Thịnh trong thôn, mệnh cứng khắc mẹ ruột, sao chổi, kẻ vô ơn, không hiếu thuận đều chụp hết lên đầu Cố Thịnh, người trong thôn mặc dù biết nguyên nhân Cố Thịnh làm vậy, nhưng hắn biểu hiện tàn nhẫn vẫn làm người ta sợ hãi, loại người sơ hở là dùng dao chém người, người trong thôn có con cái nhà nào dám lại gần hắn, lỡ như không cận thận chọc giận hắn, đánh bị thương thì phải làm sao? Lâu dần, người trong thôn đều tránh xa Cố Thịnh.
Có cách nhìn bất đồng với người trong thôn, Yến Trường An lại vô cùng thưởng thức Cố Thịnh, Yến Trường An trước đây vì làm nhiệm vụ mặc dù là cứu thế, nhưng cậu lại không phải thánh phụ, thánh phụ ở hoàn cảnh đó là không sống nổi, cậu thích hiểu ân oán rõ ràng, sát phạt quyết đoán.
Ở trong hoàn cảnh gia đình như vậy, Cố Thịnh không trở nên yếu đuối tự ti, âm u nhạy cảm, có thể nhìn thấy là tâm tính cứng rắn, đối mặt với thân thích thích dây dưa, cách có thể giải quyết nhanh chóng nhất là uy hϊếp đối phương, quả quyết ra tay, xong chuyện còn có thể toàn thân rút lui, có thẻ thấy được là tâm tư nhạy bén, có dũng có mưu, hành sự quả quyết, Cố Thịnh mặc dù lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại không có lệ khí, cậu tin rằng Cố Thịnh hiện giờ có năng lực trả thù một nhà Cố Đại Sơn là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng hắn chỉ là làm lơ bọn họ, không có đắm chìm trong thù hận, có thể thấy được tâm tính thông thấu.
Chính trực lương thiện, thích giúp đỡ người khác? Yến Trường An mặc dù nói như vậy, lại không thật sự cảm thấy sống trong hoàn cảnh như vậy Cố Thịnh sẽ là kiểu người như vậy, nhưng cậu có thể cảm nhận được Cố Thịnh đối với cậu không chỉ là không có ác ý, còn vô cùng thân thiện, mà Cố Thịnh đã giúp cậu là sự thật, có lẽ tựa như cậu thưởng thức Cố Thịnh, cậu cũng là hợp duyên với Cố Thịnh cũng không phải không có khả năng.
Cố Thịnh không chỉ giúp đỡ cậu, còn là đầu bếp cậu đã nhận định, cậu là người thích bệnh vực người của mình, Cố Thịnh có thể không để ý đến thanh danh, nhưng Yến Trường An lại không thích người khác hiểu lầm hắn như vậy, huống hồ nếu như Cố Thịnh tâm trạng không tốt ảnh hưởng đến phát huy tay nghề nấu nướng thì phải làm sao?
Cậu trừng hai mắt tỏ vẻ kinh ngạc: “Ý của thím là đồng chí Cố Thịnh sẽ vô duyên vô cớ đánh người?”
“Ách......Cái này thì không, nhưng lỡ như cậu không cẩn thận chọc giận cậu ta thì sao?”
Yến Trường An dường như là bị dọa, cẩn thận hỏi: “Như thế nào mới tính là chọc giận, chúng ta bây giờ nghị luận sau lưng anh ấy có tính không? Đồng chí Cố Thịnh sẽ đánh chúng ta sao?”
“Cậu ta cũng không biết.”
Yến Trường An nói: “Vậy trong thôn nhiều người nói về anh ấy như vậy, anh ấy cũng không thể không biết chút gì đi, có người nào bị anh ấy đánh chưa?”
Thím đó nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Cái này thì chưa có, cậu ta chỉ từng đánh Cố Kim Bảo.”
Yến Trường An vỗ vỗ ngực, một bộ dáng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tôi yên tâm rồi, nói như vậy tính khí của đồng chí Cố Thịnh còn rất tốt mà, nếu như có người nghị luận sau nói xấu sau lưng tôi, tôi chắc chắn sẽ tức giận muốn đánh người.” Cậu làm ra vẻ tức giận phì phì, phảng phất như người bị nói xấu sau lưng là cậu vậy.
Các thím bị bộ dáng này của cậu chọc cười, có điều lại nghe lọt lời Yến Trường An nói: “Trường An nói như vậy tôi cũng cảm thấy tính khí của Cố Thịnh cũng rất tốt.”
Trong lời nói của Yến Trường An có một tầng ý, nói xấu sau lưng người khác là không đúng, nhưng cậu là dùng tính khí trẻ con để hòa tan ý tứ nghiêm túc trong cuộc nói chuyện, mọi người cũng không cảm thấy Yến Trường An đang chỉ trích mình, đương nhiên có thể tầm bình khí hòa còn tiếp nhận thông tin trong lời nói của Yến Trường An.
Yến Trường An gật đầu nói: “Đúng vậy, tính khí đồng chí Cố Thịnh cực tốt, anh ấy đánh người chắc chắn là có nguyên nhân.”
Các thím dường như cũng đang rơi vài hồi ức: “Nói như vậy quả thật là do Cố Đại Sơn và Ngô Thúy Hoa không làm người, một đứa trẻ nhỏ như vậy phải làm việc còn không cho ăn cơm, chỉ cần không vừa mắt là đánh thật mạnh, Cố Thịnh nếu như không tàn nhẫn một chút thì sao có thể sống nổi, đây đều là bị ép ra thôi!” Giữa lời nói đều lộ ra chút thương hại với Cố Thịnh.
Con người đều dễ quên, chuyện năm đó đã trôi qua gần 10 năm, Cố Đại Sơn và Ngô Thúy Hoa đối xử với Cố Thịnh như thế nào đã trở nên mơ hồ trong đầu mọi người, ngược lại dáng vẻ Cố Thịnh cầm dao muốn cùng cha ruột đồng vu quy tận lại khắc sâu vào trong đầu óc mọi người, hơn nữa cộng thêm Ngô Thúy Hoa không ngừng bịa đặt, nói dối một ngàn lần thì sẽ biến thành chân lý, người trong thôn bất tri bất giác đã bị tẩy não.
Hiện giờ có lời của Yến Trường An dẫn đường, mọi người một lần nữa nhớ lại chuyện trước đây, ngược lại sẽ có thêm vài phần thương tiếc cho Cố Thịnh, dù sao hầu hết mọi người vẫn có thể phân biệt thị phi, người yêu cầu con cái ngu hiếu vẫn là cực ít, trong đó có tinh thần lực của Yến Tường An cực cao, có thể dễ dàng dẫn đường cho mọi người đi theo suy nghĩ của cậu.
Yến Trường An tiếp tục dẫn đường: “Đồng chí Cố Thịnh đã chịu khổ nhiều như vậy, cũng không có trở nên yếu đuối tự ti, cũng không có giả vờ đáng thương đều lấy được đồng tình, tuổi còn nhỏ đã dựa vào chính mình để nuôi sống bản thân, lớn lên cũng không trở nên hận đời, trả thù xã hội, nhìn thấy có người cần cò sẽ chủ động ra tay giúp đỡ, mỗi lần xuống ruộng làm việc đều có thể lấy được đủ điểm, còn biết đi săn, cần mẫn lại biết làm việc, thật sự là vô cùng lợi hại!”
Trên mặt cậu hiện rõ sự tán thưởng, tiếp đó lại hổ thẹn nói: “Nếu như tôi sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy, tôi không dám đảm bảo có thể tốt được như đồng chí Cố Thịnh, xem ra tôi còn phải học tập đồng chí Cố Thịnh thật tốt.”
Đúng vậy, nếu như bọn họ lớn lên ở trong hoàn cảnh gia đình như Cố Thịnh, bọn họ thật sự có thể làm càng tốt hơn, càng có tiền đồ hơn Cố Thịnh sao?
Yến Trường An nhìn dáng vẻ rơi vào trầm tư của các thím, khóe miệng khẽ cong lên.
Nếu chỉ là để cho người khác nhớ tới lúc nhỏ Cố Thịnh đã chịu khổ thế nào, mọi người quả thật sẽ thương hại Cố Thịnh, nhưng cậu tin rằng với con người nội tâm cường đại như Cố Thịnh cần không phải là được người khác thương hại, chính như lời cậu nói, Cố Thịnh rất lợi hại, hắn cần được nhìn thẳng, tôn trọng thậm chí là ca ngợi.
Các thím này đều thích bái quái, những lời hôm nay cậu nói, các thím về nhà nhất định sẽ nói cho người nhà nghe, hơn nữa bọn họ còn là người quản tài chính lương thực trong nhà, ở trong nhà cũng rất có tiếng nói, suy nghĩ của của các bà ấy sẽ vô thức thay đổi còn ảnh hưởng đến người rong nhà, cậu tin rằng không bao lâu nữa cả thôn này sẽ thay đổi suy nghĩ về Cố Thịnh.
Mục đích đã đạt được, trong mắt Yến Trường An lướt qua một tia giảo hoạt, đứng lên chuẩn bị đi làm việc tiếp, vừa quay người lại không ngờ đối diện với đôi mắt sâu thẳm nóng rực, cũng không biết Cố Thịnh đã đứng ở đây bao lâu, nghe được nhiều hay ít.
Cứu thế mới không phải nhẹ nhàng như vậy, chuyện phải làm thật sự rất nhiều, Yến Trường An trước đây vì để lừa dối thuộc hạ làm việc, cậu cũng khen không ít người, thậm chí lời kích lệ còn buồn nôn đến cực điểm, lúc này, bọn thuộc hạ cũng dùng ánh mắt nóng rực kịch động như Cố Thịnh đang nhìn cậu bây giờ.
Yến Trường An bị người khác vây xem đã thành thói quen, cũng không thấy có gì xấu hổ, nhưng các thím ở bên cạnh lại thấy xấu hổ: “Ách.....Cố Thịnh à, cháu đến từ khi nào vậy?”
“Lúc Yến tri thức nói ‘đồng chí Cố Thịnh thật sự là người rất tốt’” Hắn trả lời lại, ánh mắt lại không rời khỏi người Yến Trường An, trong lòng kích động nội tâm chấn động làm giọng nói của hắn con mang theo khàn khàn.
Cố Thịnh đi tới liền nghe được các thím khuyên Yến Trường An tránh xa hắn, hắn sớm đã quen rồi, cũng đã làm tốt chuẩn bị bị Yến Trường An sợ hãi cũng xa cách, nhưng hắn có thế nào cũng không ngờ lại nghe thấy những lời đó của Yến Trường An.
Đó không phải là nghe thấy hết rồi à! Bọn họ càng thêm xấu hổ, nói xấu sau lưng người khác lại bị chính chủ nghe được, làm cho bọn họ tự nhận da mặt dày lúc này cũng có chút đỏ lên.
“Đồng chí Cố, vừa nãy các thím nói đến chuyện của anh, còn khen anh có tính cách tốt, còn vì anh mà cảm thấy bất bình.” Yến Trường An dường như không cảm nhận được xấu hổ của các thím, vô cùng vui vẻ mà chia sẻ với Cố Thịnh.
Các thím nghi hoặc nhìn Yến Trường An, bọn họ khen Cố Thịnh tính cách tốt khi nào, vì Cố Thịnh mà bất bình lúc nào thế?
“Các thím ngẫm lại xem, mọi người vừa nãy có phải là khen đồng chí Cố Thịnh có tính cách tốt không, còn mắng Cố Đại Sơn và Ngô Thúy Hoa không làm người?”
Các thím nghĩ lại lời bọn họ nói khi nãy một lượt, lời này bọn họ quả thật đã nói, nhưng nói bọn họ khen Cố Thịnh còn vì Cố Thịnh mà thấy bất bình, lại dường như có chỗ nào đó không đúng.
Ánh mắt Cố Thịnh nhìn Yến Trường An càng thêm ôn hòa, hắn biết Yến Trường An nói như vậy là không muốn làm cho các thím xấu hổ, muốn làm cho hắn ở trong thôn càng thêm tự tại, hắn mạc dù không quan tâm người trong thôn nhìn nhận hắn thế nào, lại không muốn cô phụ lại ý tốt của Yến Trường An, hắn cuối cùng cũng dời tầm mắt dính chặt trên người Yến Trường An, nhìn về phía các thím đứng một bên: “Cảm ơn các thím.”
Bị hắn nói cảm ơn như vậy, các thím càng thêm xấu hổ, cảm thấy nhận lời cảm ơn này càng thêm hổ thẹn, có điều xấu hổ trước đó lại không còn, trong lòng lại nhận định lời nói của Yến Trường An, cảm thấy con người Cố Thịnh không tồi, là một người rộng lượng.
Các thím này có thay đổi cách nhìn về Cố Thịnh, sau này nghe thấy người trong thôn nói xấu Cố Thịnh, đều sẽ vì Cố Thịnh mà lên tiếng, lâu dần, lời đòn đãi bất lợi cho Cố Thịnh sẽ ít đi, nhân duyên của Cố Thịnh sẽ tốt lên, làm cho Ngô Thúy Hoa tức đến không chịu nổi, nhưng đây cũng là chuyện sau này.
Xấu hổ được hóa giải, Yến Trường An lúc này mới hỏi: “Đồng chí Cố, anh qua đây tìm tôi sao?”
Cố Thịnh gật đầu: “Sắp đến trưa rồi, tôi chuẩn bị về nấu cơm, cậu có muốn đi cùng tôi không.”
“Tôi muốn về nơi ở của thanh niên tri thức một chuyến, đem lương thực lấy cho anh.”
Cố Thịnh vốn dĩ muốn nói không gấp, nhưng nhìn biểu tình không đưa lương thực không tiện ăn cơm trên mặt Yến Trường An, chỉ có thể nói: “Vậy cậu lát nữa đến nhà tôi, nhà tôi ở dưới chân núi, rất dễ tìm.”
Cũng không phải là hắn không muốn đi cùng Yến Trường An, chỉ là đây là bữa ăn ghép bếp cùng ăn đầu tiên, hắn muốn chuẩn bị tốt một chút, bắt được dạ dày của Yến Trường An, làm cho cậu cam tâm tình nguyện tiếp tục ghép bếp với hắn.
Yến Trường An: “Được.”
Lúc hai người đi ngang qua nhau, Cố Thịnh bỗng dưng cúi sát đến gần tai cậu thấp giọng nói: “Vừa nãy cảm ơn cậu, tôi rất vui.”
Hơi thở nóng bỏng phun lên lỗ tai, Yến Trường An sửng sốt, quay đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy nóng lưng đĩnh đạc thẳng tắp như cây tùng của hắn, bả vai rộng lớn rắn chắn như có thể gánh được sức nặng của thế gian.