Mai Tương nhướng mày, cảm thấy buồn cười, nhận ra rằng tối nay nàng như đang hoàn thành một nhiệm vụ vậy.
“Gia thường ngày đối xử tốt với hạ nhân, cũng rất tốt với ta. Nhưng gia đừng nghĩ ta trông có vẻ yếu ớt, thực ra ta rất chịu khó chịu khổ, chẳng hề mềm yếu chút nào. Lâu dần gia nhất định sẽ nhận ra điểm tốt của ta...”
Nàng lắp bắp, nói lan man một đống lời vô nghĩa.
Bảo Hoa biết mình không thể cứ nói những chuyện nhảm nhí mãi, chỉ đành xấu hổ nắm lấy gấu áo, như thể đang nói cho y nghe, mà cũng như đang tự an ủi bản thân.
“Ta muốn sinh cho gia bảy đứa con, gia muốn ta chủ động cũng là điều nên làm...”
Mai Tương nghe những lời luyên thuyên của nàng, nhận ra tiểu cô nương mềm mại này càng lúc càng sát lại gần. Trong mắt y ánh lên một tia khinh miệt.
Cho đến khi đôi tay nhỏ bé ấy chạm vào người y, đầu ngón tay mềm mại của nàng khẽ tìm đến môi y.
---
Chẳng mấy chốc...
Bảo Hoa nước mắt lưng tròng, giọng run rẩy:
“Chắc là... chắc là do buổi tối chưa ăn no, ngày khác ta sẽ chứng minh quyết tâm với gia vậy.”
Sau một hồi luống cuống, nàng rời khỏi ghế nằm.
Tim nàng đập loạn xạ.
Bảo Hoa cuối cùng cũng nhận ra, tối nay mình đã làm một chuyện thật kinh khủng.
Chuyện này hoàn toàn không giống những gì nàng tưởng tượng.
Không giống ăn thịt ba chỉ, không giống chịu cực nhọc, càng không giống làm việc nặng nhọc.
Dũng khí của nàng phút chốc xẹp lép như quả bóng thủng.
Trong đầu nàng đủ loại cảm xúc xoắn lại với nhau, khiến nàng cảm thấy mình vô dụng, làm một trò cười trước mặt đối phương.
Nàng muốn rời đi, nhưng phát hiện vạt váy bị thứ gì đó níu lại.
Bảo Hoa lần mò xuống, phát hiện đó là tay của y.
Lúc này, nếu có ánh nến chiếu đến, nàng sẽ thấy gương mặt của Mai Tương tái nhợt, hơi xanh, lại ẩn chứa chút dữ tợn.
Y gần như dồn toàn bộ sức lực để giữ lấy vạt váy của nàng.
Bảo Hoa xấu hổ đến mức không chịu nổi, chỉ đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nàng giả bộ làm ra vẻ chu đáo mà nhét tay y vào chăn.
Nàng lẩm bẩm:
“Gia nghỉ ngơi cho tốt nhé...”
Ngón tay của y hơi run rẩy, hiển nhiên là bị nàng chọc tức không ít.
Bảo Hoa tất nhiên cảm nhận được, lại càng thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn người khác.
Lời lớn mật là nàng nói ra, sau bao ngày năn nỉ y cũng cho nàng cơ hội.
Vậy mà đến lúc then chốt, nàng lại rút lui...