Bảo Hoa ngẩn người, liền thấy y tiện tay rút xuống một sợi tóc.
Mai Tương nhàn nhạt nói: “Ví dụ như sợi tóc này…”
“Bảo Hoa, ngươi đoán xem, một sợi tóc này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Nghe câu hỏi đầy quen thuộc, sống lưng Bảo Hoa lạnh toát, giọng nàng run rẩy: “Một… một văn tiền ạ?”
Nàng hoảng sợ nghĩ, chẳng lẽ y muốn bắt nàng đền tóc cho y sao?
“Đây là tóc của nhị gia ngươi đấy. Trong lòng ngươi, ta chỉ đáng giá có từng đó thôi sao, Bảo Hoa?”
Y mỉm cười dịu dàng, nhưng dáng vẻ chẳng khác nào một con quỷ.
Bảo Hoa vội rụt tay lại, nước mắt lưng tròng: “Nô tỳ không dám… chỉ là dù có bán nô tỳ đi, nô tỳ cũng không thể đền nổi…”
“Ngươi thật rẻ mạt đến mức còn không bằng một sợi tóc của ta sao?”
Bảo Hoa vội vàng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ mình quả thật chẳng đáng giá chút nào.
Mai Tương nhếch môi, nửa cười nửa không: “Ta chỉ đùa với ngươi thôi.”
“Vậy gia không bắt nô tỳ phải bồi thường sao?” Bảo Hoa cẩn thận hỏi, giọng nói đầy dè dặt.
Mai Tương đáp: “Ta đã nói với ngươi từ lần trước rồi, sau này sẽ không làm khó ngươi nữa. Lần này ngươi tin chưa?”
Bảo Hoa vội vàng gật đầu, dù không tin cũng phải tỏ vẻ tin.
Cũng may lúc này Mai Khâm từ bên ngoài trở về. Sau khi y đến, Mai Tương liền giúp y giám định một bức cổ họa, xác nhận đó là chân phẩm, Mai Khâm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay nhị ca định đi chùa, đáng tiếc ta lại có việc khác không thể đi cùng.” Mai Khâm tiếc nuối nói.
Mai Tương mỉm cười: “Không sao cả, chỉ là hôm nay ta hơi nhức đầu, vừa rồi Bảo Hoa xoa bóp rất tốt, không biết có thể mượn nàng một ngày được không?”
Mai Khâm sững người, ánh mắt quét qua Bảo Hoa, sau đó dịu dàng đáp: “Nhị ca dùng được nàng, đó chính là phúc của nàng.”
Hai người huynh hữu đệ cung, nhường nhịn qua lại.
Riêng Bảo Hoa thì ngây người ra, đến khi ngồi trên xe ngựa rồi, nàng vẫn không ngờ được mình lại bị Mai Tương chỉ đích danh mang đi.
Trong khi đó, nhị công tử đang ngồi đối diện, trên tay phe phẩy chiếc quạt xếp, dáng vẻ như không hề bận tâm đến nàng.
“Nhị gia…”
Bảo Hoa khẽ gọi một tiếng, chỉ thấy y lạnh lùng liếc qua nàng một cái.
Ánh mắt đó hoàn toàn khác trước, như thể muốn xé nàng thành từng mảnh mà làm món tráng miệng vậy, khiến giọng của Bảo Hoa nghẹn lại nơi cổ họng.
“Bảo Hoa, lát nữa đến chùa nhớ thành tâm bái Phật.”
Y mỉm cười, nơi khóe môi lộ ra một lúm đồng tiền nhạt.
Ánh mắt lúc nãy giống như một ảo giác, làm Bảo Hoa nhất thời ngẩn ngơ.