Cửu Gia, Phu Nhân Ngài Lại Đi Bày Sạp Đoán Mệnh

Chương 11: Thật ra tôi chính là chủ nhà đây

Khi ấy một người trong số đó còn đang tắm, lúc chạy ra ngoài quần áo không kịp mặc, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hết cả, trời ơi, mấy đứa con gái ven đường nhìn mà đỏ hết cả mặt!”

Hạ Sênh bị ông bác chọc cười, cô nói: “Tôi dự định thuê căn đó, nếu bác biết liên lạc với chủ nhà như thế nào thì xin hãy nói cho tôi.”

Ông bác cười ái ngại: “Thật ra tôi chính là chủ nhà đây.”

“Vậy bác dẫn tôi đi xem đi.”

“Được.”

Hạ Sênh xem nhà, hướng nhà rất tốt, hấp thụ đủ ánh sáng, trên cơ bản phòng nào cũng có thể nhận ánh nắng mặt trời.

Hơn nữa, vì tin đồn có ma ám cho nên xác suất người nhập cư ở quanh đây không cao, trên tàng cũng để trống, môi trường rất yên tĩnh.

Cô đi xung quanh căn phòng một lượt rồi lập tức chốt hạ.

Ông bác vẫn không yên tâm mà bảo: “Cô gái trẻ, nếu có vấn đề gì thì cô phải lập tức nói với tôi ngay nhé, tôi sẽ trả lại tiền thuê cho cô.”

Vì đây là căn nhà ma ám nên ông bác thậm chí còn không lấy cả tiền đặt cọc, chỉ kêu Hạ Sênh cứ ở một khoảng thời gian trước xem sao.

Hạ Sênh đồng ý, đợi sau khi ông bác rời đi, cô túm quỷ hồn đang lảng vảng trong căn nhà ra.

Quỷ hồn trú lại trong căn nhà này chỉ là một tiểu quỷ, khoảng ba tuổi. Cha mẹ nó vì nguyên nhân công việc nên thường xuyên không có ở nhà, chỉ để lại bảo mẫu ở nhà chăm sóc nó.

Có một ngày bảo mẫu ra ngoài đi chợ quên khóa cửa sổ, tiểu quỷ bất cẩn rớt từ trên cửa sổ xuống, cứ vậy mà chết đi.

Một mình nó bị nhốt ở trong này đã mấy năm, lần nào có khách thuê tới đây cũng muốn kêu bọn họ chơi với mình, nhưng lần nào mấy người kia cũng sợ hãi chạy hết.

Xét thấy tiểu quỷ chưa từng làm chuyện ác gì cả, Hạ Sênh trực tiếp siêu độ cho nó, tiễn nó đi đầu thai.

Thu dọn toàn bộ mọi thứ trong căn nhà mới xong xuôi, cô mới đến phố ẩm thực ở đằng sau trường học ăn bữa tối, sau đó nhận được một cuộc điện thoại.

Điện thoại vừa nối máy là người đàn ông ở đầu dây bên kia đã hỏi dồn dập: “Mày đi đâu thế? Hôm nay Nhất Xuyên đặc biệt đến nhà ga cao tốc đón mày, kết quả mày lại im hơi lặng tiếng đi mất!

Cái thứ mất dạy, bình thường lão đạo sĩ rởm quá cố kia dạy mày như thế sao?”

Hạ Sênh chậm rãi nói: “Đúng rồi, đúng là tôi mất dạy đấy, ai kêu cha tôi cũng chết, chưa bao giờ từng quản tôi chứ?”

Sư phụ của cô nuôi cô mười mấy năm, còn người cha này đã vắng mặt trong giai đoạn trưởng thành quan trọng nhất của cuộc đời cô, ông ta có tư cách gì để chỉ trích sư phụ cô?

“Mày!” Hạ Yến Chi bị một câu nói của cô chọc tức điên: “Bỏ đi, tao không thèm so đo với mày.

Bây giờ mày đang ở đâu, tao sẽ cho người qua đó đón mày, chúng ta còn phải nói chuyện hôn sự giữa mày với nhà họ Châu nữa.”

Hạ Sênh vốn cũng dự định quay về nên đồng ý.

Nửa tiếng sau, xe đón cô đã tới, nhưng khi tới biệt thự của nhà họ Hạ lại không có bất cứ một người nào ra ngoài đón cô.