Cửu Gia, Phu Nhân Ngài Lại Đi Bày Sạp Đoán Mệnh

Chương 30: Đừng chạm linh tinh

Mặt tiền cửa hàng trang trí tinh xảo, đủ loại kiểu dáng muôn màu muôn vẻ.

Hiện giờ là giữa trưa, trong cửa hàng có nhiều khách, nhân viên cửa hàng cơ bản không rảnh, vừa khéo Hạ Sênh không thích khi mua quần áo có người đi theo, vì thế tự mình chọn với Phương Dung.

Cô chọn trúng một bộ đồ kiểu dáng không tệ lắm, vươn tay lấy từ trên giá treo xuống, muốn hỏi Phương Dung có thích không.

“Đừng chạm linh tinh.”

Một nhân viên cửa hàng đi tới, đoạt lấy quần áo trong tay cô treo lên giá, phủi một lúc lâu giống như trên quần áo dính thứ gì đó không sạch sẽ.

Vừa sắp xếp quần áo vừa nhìn quần áo của Phương Dung và Hạ Sênh từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.

Trên mặt Hạ Sênh không có chút thay đổi cảm xúc nào, nói: “Xin chào, tôi muốn để mẹ tôi thử bộ đồ này.”

Nhân viên cửa hàng trợn trừng mắt: “Tôi nói trước một câu, bộ quần áo này có giá một vạn hai.”

Sau khi nói xong, lại nhìn quần áo giá rẻ trên người Hạ Sênh và Phương Dung, nói với điều ngụ ý.

Phương Dung bị ánh mắt của nhân viên cửa hàng làm cho trong lòng không thoải mái, kéo tay Hạ Sênh nhỏ giọng nói:

“Sênh Nhi, chúng ta đến cửa hàng khác xem đi.”

Nhân viên cửa hàng không nghe rõ Phương Dung nói gì, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ sợ hãi rụt rè của bà thì biết bà là chuẩn bị rời đi, lộ ra châm chọc “quả nhiên là như vậy”.

“Ra cửa xuống lầu qua đường cái, đối diện chợ bán sỉ có bày hàng vỉa hè, hai người có thể đến đó nhìn xem, nơi đó có lẽ rất thích hợp với hai người.”

Phương Dung lại càng xấu hổ, kéo Hạ Sênh muốn rời đi.

Hạ Sênh nắm lấy tay mẹ mình trấn an, đang định nói gì đó một nhân viên cửa hàng khác đi tới:

“Phu nhân, ngại quá, Tiểu Chu là nhân viên mới tới trong tiệm chúng tôi, có khả năng phục vụ không phải rất chu đáo.”

Nhân viên cửa hàng nói xong, ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Chu tránh ra trước, sau đó cầm lấy bộ đồ mới được Tiểu Chu treo lên lần nữa xuống, nói với Hạ Sênh:

“Nếu mẹ cô thích bộ đồ này mà nói, có thể đến phòng thử quần áo bên này thử xem.”

Phương Dung xấu hổ nói: “Nhưng mà chúng tôi không có nhiều tiền như vậy…”

Thái độ của nhân viên cửa hàng này rất tốt, trên mặt luôn là tươi cười, vô cùng thân thiện nói:

“Không sao, không mua có thể thử xem.”

Tiểu Chu ở bên cạnh bị tiền bối răn dạy, trong lòng có chút không phục, thấy tiền bối còn muốn để Phương Dung thử đồ, lại càng không phục, nhỏ giọng nói:

“Chị Chu, chị để bọn họ thử làm gì, dù sao bọn họ cũng không mua nổi.”

Hạ Sênh liếc mắt nhìn Tiểu Chu một cái, nói với chị Chu: “Trực tiếp gói lại đi, không cần thử. Còn có hai chiếc váy và bộ đồ bên cạnh nữa, đều gói lại cả đi.”

Chị Chu sửng sốt, Tiểu Chu ở bên cạnh cũng có chút há hốc miệng…

Mấy giây sau chị Chu kịp phản ứng, cười khanh khách nói: “Được, cô nói số đo của mẹ cô cho tôi biết, tôi đi lấy hàng.”

Đợi chị Chu cầm lấy quần áo ra, Tiểu Chu thấy Hạ Sênh không giống như đang làm bộ mà thật sự muốn mua những bộ đồ này, lập tức ân cần tiến đến trước mặt Hạ Sênh, tươi cười trên mặt còn xán lạn hơn hoa cúc.