Theo cô ta khom lưng tới gần, cơ thể kia tỏa ra mùi tanh tưởi càng lúc càng rõ ràng, không chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác, thậm chí đến tình hình khiến người ta không mở mắt ra được.
Gương mặt máu thịt mơ hồ cách Thẩm Trạch càng ngày càng gần, giữa thịt nát chảy ra chất lỏng sền sệt đỏ tươi, không ngừng nhỏ xuống dưới, rơi lên mặt Thẩm Trạch, kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân Thẩm Trạch run rẩy, tay chân đều đổ mồ hôi lạnh.
Móng tay sắc bén trên tay đen xì khô hép vươn về phía mặt Thẩm Trạch, như là muốn phá hủy đầu Thẩm Trạch, nhìn xem vì sao mình không hút được tinh khí.
Thẩm Trạch: “Cô đừng tới đây a a a a!!!”
Thẩm Trạch sợ tới mức hồn đều sắp mất đi, suýt nữa ngất đi.
Mà ngay khi quỷ ảnh sắp chạm vào đôi má của anh ta, bỗng nhiên quỷ ảnh kêu thảm một tiếng, đôi tay khô héo kia lập tức bắt đầu thiêu đốt.
Thẩm Trạch hoảng sợ, khi nhận thấy cơ thể mình có khả năng nhúc nhích, lập tức ôm lấy chăn điên cuồng lùi về sau, lui vào trong góc.
Anh ta nhìn chằm chằm quỷ ảnh kia, chỉ thấy ngọn lửa màu xanh vừa rồi còn thiêu đốt ngón tay đối phương đã lan tràn khắp cơ thể cô ta, nhưng mà mấy giây sau, lập tức cắn nuốt hết cô ta.
Tiếng trái tim đập điên cuồng “thình thịch” như đánh trống vang lên bên tai, rất lâu sau Thẩm Trạch mới lấy lại bình tĩnh.
Thứ gì đó trong túi áo ngủ đang nóng lên, anh ta lấy ra xem, phù văn trên lá bùa trừ tà kia đã bị đốt đến cháy đen, lá bùa cũng nhăn nhúm.
Lúc trước Thẩm Trạch không tin quỷ thần, nhưng mọi chuyện vừa mới xảy ra đều khiến anh ta không dám không tin.
Anh ta vội vã lấy điện thoại, gọi điện cho Hạ Sênh, giọng nói kèm theo run rẩy sống sót sau tai nạn:
“Đại đại đại đại…”
Hạ Sênh như sớm đã đoán được anh ta sẽ gọi điện tới, dựa vào đầu giường bình tĩnh nói:
“Ừm, hít sâu trước.”
Thẩm Trạch nghe theo lời Hạ Sênh nói, hít sâu một hơi.
Hạ Sênh hỏi: “Cảm xúc ổn định hơn chút nào chưa?”
Thẩm Trạch: “Hình như tốt hơn chút…”
… Có cái rắm!
Vẫn rất sợ hãi!
Thẩm Trạch tự xưng là ngoại trừ chú chín ra thì không sợ trời không sợ đất, hiện giờ cũng cảm thấy mình sắp khóc tới nơi!
“Tiểu thiên sư! Tối nay tôi đã gặp ma! Cô ta muốn ăn tôi! Cô không biết đâu, đôi mắt cô ta to như bóng đèn, treo ở trên mặt, còn lung lay một cái máu như gió bão bay tới mặt tôi!”
Xưng hô của Thẩm Trạch đối với Hạ Sênh biến thành tiểu thiên sư, trong giọng nói không tự giác được kèm theo tiếng khóc nức nở:
“Tiểu thiên sư, lá bùa trừ tà cô đưa cho tôi đã cháy, nữ quỷ kia có lại tới tìm tôi hay không?”
Hạ Sênh: “Bùa trừ tà tôi đưa cho anh đã làm bỏng nữ quỷ, tối nay cô ta sẽ tạm thời không xuất hiện.”
Toàn thân Thẩm Trạch run lên: “Tạm thời ư?”
“Đúng vậy.”
“Tiểu thiên sư, bây giờ cô có thể tới đây không? Tôi sợ…”
“Hiện giờ đã rạng sáng, tôi phải ngủ.”
“Bùa trừ tà cô đưa cho tôi hôm nay không phải không thu tiền sao? Tối nay cô tới, tôi cho cô 500 vạn.”
Hạ Sênh lập tức có tinh thần: “Địa chỉ.”
Thẩm Trạch thở phào nhẹ nhõm.