Cưỡng Chiếm Đoạt Tình

Chương 3

Nàng không biết mình đã trở lại đây bao lâu rồi nàng chỉ nhớ trong cơn oán hận khi thấy hắn đăng cơ, nàng đã mất hoàn toàn ý thức dù là một hồn ma.

. Khi mở mắt lần nữa, Đoàn Ân nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc trong điện công chúa – nơi mà nàng đã rời xa từ rất lâu trong kiếp trước. Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt vẫn còn ngây dại của nàng.

“Ta… vẫn còn sống?” Nàng thì thầm, đưa tay chạm vào gương mặt mình như để xác nhận đây không phải là một giấc mơ.

Nàng nhớ lại tất cả – những đau khổ, sự phản bội và cái chết oan khuất dưới tay Lý Tuấn. Nhưng giờ đây, nàng đã trở lại thời điểm năm năm trước, khi mọi thứ vẫn còn chưa bắt đầu.

Kiếp này, nàng quyết tâm không để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực nữa. Nàng không muốn yêu Lý Tuấn, cũng không muốn trở thành quân cờ trong kế hoạch của hắn. Nàng chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, vô hình giữa chốn cung đình đầy rẫy hiểm nguy.

“Hắn không đáng để ta phải hy sinh,” nàng tự nhủ, ánh mắt kiên quyết. “Kiếp trước, ta đã sai lầm khi đặt toàn bộ niềm tin vào hắn. Kiếp này, ta sẽ không để hắn bước vào cuộc đời ta nữa.”

Nàng bắt đầu học cách che giấu bản thân, cố gắng trở nên vô hình trong mắt mọi người. Nàng không tham gia vào các buổi yến tiệc hay các cuộc họp bàn chính sự, mà chỉ ở trong điện công chúa, đọc sách và thưởng trà. Nàng không muốn ai chú ý đến mình, càng không muốn trở thành tâm điểm của bất kỳ âm mưu nào.

Nhưng dù nàng cố gắng thế nào, số phận vẫn không cho phép nàng được yên. Một ngày nọ, khi nàng đang dạo bước trong vườn hoa, một nhóm thị vệ bất ngờ xuất hiện. Họ đứng thành vòng tròn, bao quanh nàng như thể đang chuẩn bị bắt giữ.

“Công chúa Đoàn Ân,” một người đàn ông trung niên bước ra từ bóng tối, giọng nói đầy uy quyền. “Ngài cần phải đi cùng chúng tôi.”

Đoàn Ân nhíu mày, cố gắng giữ bình tĩnh. “Ta không hiểu ý của ngươi. Ta không làm gì sai cả.”

Người đàn ông cười khẩy. “Chúng ta chỉ muốn mời ngài đến một nơi an toàn hơn. Ngài sẽ hiểu mọi chuyện sau.”

Nàng nhìn quanh, nhận ra rằng không có ai ở gần để giúp đỡ. Nàng biết rằng, nếu chống cự, nàng sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Vì vậy, nàng gật đầu nhẹ nhàng. “Được rồi. Ta sẽ đi cùng các ngươi.”

Đến nơi nàng bị đưa vào một căn phòng trống trơn. Đợi một lúc mới có người đến.