Yến Kỳ hờ hững thu hồi ánh mắt, nói: "Anh tìm nhầm người rồi, tôi chỉ là một nam sinh viên đại học bình thường."
"Không thể nào!" Lão Trần Nhà Hàng Xóm theo bản năng nâng cao giọng nói.
Thấy mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình, anh ta mới cúi đầu, kéo cao khăn quàng cổ của mình: "Yên tâm đi, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu."
Vừa nói, anh ta lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đẩy đến trước mặt Yến Kỳ: "Trong thẻ này có năm mươi nghìn, coi như là tiền đặt cọc.”
“Chỉ cần cậu có thể giúp tôi giải quyết dấu tay ma trên cổ, tấm thẻ này coi như là quà gặp mặt tặng cậu."
Không ngờ Lão Trần Nhà Hàng Xóm trông mày rậm mắt to, vậy mà lại hào phóng gấp năm lần hệ thống.
Yến Kỳ là loại người bị tiền bạc cám dỗ sao?
Ờ, đúng đấy!
Yến Kỳ nghĩ thầm, tiền bạc đối với anh mà nói là không có ý nghĩa gì, quan trọng là cứu người một mạng là phẩm chất tốt đẹp trên người anh.
Vì vậy anh lặng lẽ cất tấm thẻ ngân hàng đó, ánh mắt nhìn Lão Trần Nhà Hàng Xóm không khỏi trở nên từ ái hơn vài phần.
"Tuy rằng những thủy quân mà anh tìm đã gây ra tổn thương tinh thần rất lớn cho tôi, khiến cho mấy ngày nay tôi ăn uống kém đi rất nhiều. Tấm thẻ ngân hàng này nhiều nhất cũng chỉ đền bù được chín trâu mất sợi lông."
"Nhưng mà..."
Yến Kỳ chuyển giọng: "Ai bảo tôi là một nam sinh viên đại học đơn thuần và tốt bụng, dấu tay ma trên cổ anh nếu không được loại bỏ trong vòng một tuần, con ma đó sẽ chui ra từ cơ thể anh, đến lúc đó toàn bộ cơ thể anh sẽ bị nó ăn sạch."
Yến Kỳ nhún vai, giọng điệu khá buồn bã: "Buổi livestream hôm đó tôi đã ám chỉ anh đủ rồi, chỉ tiếc là anh căn bản không hiểu."
Bản thân không những không hiểu lời khuyên của đại sư, mà còn tìm thủy quân để bôi nhọ đại sư.
Lão Trần Nhà Hàng Xóm lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Đại sư, rốt cuộc ngài là ai?"
Xem ra không thể nói thật đối với những người mê tín cuồng tín này được.
Thấy combo gia đình của mình cũng đã được mang lên, Yến Kỳ nhỏ giọng nói: "Thật ra... tôi là đạo sĩ đời thứ 358 của phái Toàn Chân."
Lão Trần Nhà Hàng Xóm nhìn gà rán trước mặt.
"Đạo sĩ Toàn Chân không phải là không được ăn thịt sao?"
Yến Kỳ cắn một miếng đùi gà, nói: "Đừng để ý đến những chi tiết này."
"Trọng điểm là làm sao để loại bỏ dấu tay ma trên người anh."
Yến Kỳ chỉ vào cổ của mình, nói: "Cơ thể của con ma này bị chia năm xẻ bảy, nếu không muốn tay của nó chui ra từ cơ thể anh thì tốt nhất chúng ta nên nhanh chóng ghép cơ thể của nó lại với nhau."
"Ý của ngài là?" Lão Trần Nhà Hàng Xóm không hiểu.
Yến Kỳ lấy điện thoại di động của mình ra, mở trang web, một tiêu đề tin tức lớn hiện lên rõ ràng.
Anh đưa điện thoại cho Lão Trần Nhà Hàng Xóm, mở miệng: "Tên sát nhân chặt đầu mười ba người mà anh đã kể trong buổi livestream, hôm qua đã vượt ngục."
Lão Trần Nhà Hàng Xóm nhìn tin tức một cách không thể tin được.
Vì được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, tên tội phạm gϊếŧ người tàn ác đó không bị kết án tử hình, phiên tòa xét xử lần hai bị kết án tù chung thân, bị giam giữ trong nhà tù đặc biệt.
Nhưng mà ngày hôm qua, gã ta đã vượt ngục một cách ly kỳ.
Theo tin tức đưa tin, hiện tại tên sát nhân đang lẩn trốn trong thành phố Giang Châu.
"Gã ta biết cơ thể của con ma này ở đâu." Yến Kỳ nói.
"Vậy, vậy chúng ta phải làm sao?"
Nghĩ đến cảnh tượng hiện trường vụ án mạng mà mình đã từng thấy, Lão Trần Nhà Hàng Xóm không khỏi có chút hoảng loạn.
"Không cần căng thẳng." Yến Kỳ lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Gã ta sẽ đến tìm tôi."
.
Nửa tiếng trước, Yến Kỳ một mình ăn hết combo gia đình ở cửa hàng gà rán, sau đó dẫn Lão Trần Nhà Hàng Xóm đến siêu thị gần trường chọn một cây gậy bóng chày vừa tay.
Xác nhận Lão Trần Nhà Hàng Xóm đã mang theo thiết bị livestream, hai người bèn gọi xe đến bệnh viện tâm thần này.
Lão Trần Nhà Hàng Xóm đã có phản ứng theo bản năng đối với nơi xui xẻo này, lập tức nhìn Yến Kỳ một cách khó hiểu: "Chúng ta đến nơi này làm gì?"
Yến Kỳ ước lượng cây gậy bóng chày trên tay, thầm nghĩ cây gậy này vẫn hơi nhẹ.
"Nếu anh muốn vào ngày tiết thanh minh năm sau, tôi đốt thêm chút giấy vàng mã ở mộ của anh..." Yến Kỳ trả lời anh ta: "Chúng ta có thể không đến đây."
Lão Trần Nhà Hàng Xóm lập tức hiểu ra.
Anh ta theo bản năng sờ lên cổ của mình, cẩn thận mở miệng: "Đại sư nói đúng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Yến Kỳ vỗ vào ba lô của mình, đầu của con quỷ nhát gan đang ở bên trong.
Hiện tại anh chỉ là một người bình thường, xử lý bất kỳ sự kiện tâm linh nào đều có rủi ro, cái đầu này đặt ở bất kỳ nơi nào khác anh đều không yên tâm được.