Sắc mặt Thái Cẩn nháy mắt trắng bệch, cả người ngã xuống, mọi tức giận trong mấy câu tan biến sạch sẽ.
Tuyên vương phi thấy vậy, thở dài nói: “Huống chi...... hoàn cảnh tiểu thư nhà ngươi ở hầu phủ, ngươi biết rõ nhất. Nếu hôm nay hôn sự không thành, ngày sau nàng sống ở hầu phủ thế nào? Khó bảo toàn Ninh Quốc hầu sẽ không trách móc nặng nề với nàng.”
“Nhưng nếu nàng gả cho Trịnh An Bá, thứ nhất Hằng Nga có thể thoát khỏi vũng bùn hầu phủ; thứ hai Hằng Nga sáng tỏ tương giao nhiều năm, Vương gia giao phó bổn vương phi tận lực chăm sóc tiểu thư nhà ngươi. Sau này Trịnh An Bá không có tình cảm với nàng, cũng sẽ xem mặt mũi Tuyên vương phủ đối xử tử tế với nàng.”
“Đây mới là lối thoát tốt nhất của tiểu thư nhà ngươi.”
Những lời thẳng thắng khiến nước mắt Thái Cần giàn giụa, không thể nói ra nửa chữ.
Tạ Tự Âm lẳng lặng đứng hồi lâu, cũng nghe hồi lâu. Thẳng đến Thải Cần hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nàng mới xoay người bước ra ngoài.
Tuyên vương phi nghe động tĩnh, vội vàng quay đầu lại: “Chiêu Chiêu, còn đi làm gì?”
Bước chân Tạ Tự Âm dừng một chút, ánh mắt nhìn hoa hải đường nơi xa, giọng nói mờ ảo mà kiên định: “Mẫu thân phân tích lợi hại được mất rõ ràng, nữ nhi không còn lời gì nói nữa. Chỉ là, con muốn hỏi Hằng Nga một câu —— nàng đến tột cùng có nguyện ý hay không.”
“Đứng lại!” Trong giọng nói Tuyên vương phi rõ ràng có chút tức giận: “Con đang nói cái gì? Nếu Hằng Nga không muốn thì sao? Con định cướp tân nương sao?”
Tạ Tự Âm dừng một chút, quay đầu lại nhìn Tuyên vương phi gằn từng chữ một: “Nếu Hằng Nga không muốn, hôm nay cho dù cầu xin trước mặt hoàng đế thúc thúc, cũng muốn ngăn hôn sự này!”
Nói xong, nàng đi thẳng ra viện.
Tuyên vương phi tức giận đầu óc choáng váng, trước mắt biến thành màu đen: “Người đâu, ngăn quận chúa lại!”
Giọng nói rơi xuống, rất nhiều tỳ nữ theo Tuyên vương phi đến lập tức xông lên nhưng không dám ngăn cản, cách một đoạn đứng trước mặt nàng: “Quận chúa! Quận chúa đừng đi!”
Mày liễu nhíu lại, Tạ Tư Âm dừng lại bước chân, xoay người nhìn về phía Tuyên vương phi, bình tĩnh nói: “Mẫu thân nhất định phải cản con?”
Tuyên vương phi thấy nàng không đi, hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, dịu giọng nói: “Chiêu Chiêu, mẫu thân hiểu tâm tư con. Năm đó khi bằng tuổi con, mẫu thân cũng thường hành động theo cảm tình.”
“Nhưng hôn nhân đại sự, sao có thể tỳ ý con? Toàn bộ kinh thành ai không lo hôn sự nhi nữ nhà mình?!”
“Con có nghĩ tới Hằng Nga quý vì là đích nữ hầu phủ, xinh đẹp nhu thuận, tài văn chương cũng cao nhưng vì sao chỉ xứng gả cho một công tử thiếu khanh gia Hồng Lư Tự tứ phẩm?”
Thải Cần há miệng thở dốc, như muốn nói cái gì, cuối cùng cúi đầu không nói.
Tuyên vương phi tiếp tục nói: “Cho dù Ninh Quốc hầu phủ hiện giờ không bằng trước nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Dù thế nào cũng đủ sánh đôi một công tử tước vị tam đẳng. Kế muội Hằng Nga đính hôn công tử Bá gia? Nhưng vì sao những quý phu nhân lại không một ai hỏi đến Hằng Nga?”
“Còn không phải bởi vì Hằng Nga trong nhà không được sủng, cũng không có cữu cữu suy tính thay, tính tình nàng rụt rè, trong mắt những quý phu nhân cao quý đó sao có thể xem trọng?”