Sắc mặt Ninh Quốc hầu tái xanh, ánh mắt suýt chút nữa nuốt chửng nàng: “Hằng Nga, có biết đang nói cái gì không?”
Ánh mắt Phó Hằng Nga theo bản năng co rúm lại lệch sang một bên, lại lần nữa cưỡng bách đối mặt Ninh Quốc hầu, lấy hết can đảm lần nữa nói: “Con...... con muốn đi cùng quận chúa.”
“Tốt tốt tốt!” Ninh Quốc hầu tức giận bật cười, liên tiếp nói ba chữ tốt, hung hăng đẩy Tạ Tự Âm ra, ba bước hai bước rảo đến trong phòng, tát Phó Hằng Nga một cái: “Nghiệt tử!”
Tốc độ quá nhanh, Tạ Tự Âm bị đẩy đυ.ng khung cửa mất thăng bằng. Phó Hằng Nga ăn một cái ngã xuống đất, trên mặt có vết đỏ, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Ninh Quốc hầu đứng trước người Phó Hằng Nga, từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt âm trầm, giọng nói nham hiểm: “Phó Hằng Nga, ngươi lặp lại lần nữa?!”
Ninh Quốc hầu phu nhân tỉnh táo lại, vội vàng tiến lên giữ chặt Ninh Quốc hầu: “Hầu gia, sao có thể đánh vào mặt Hằng Nga?! Hằng Nga còn phải gả, nếu Trịnh An Bá thấy, làm sao bây giờ?”
Nghe được lời này, Phó Hằng Nga rũ thấp đầu nở nụ cười, giọng điệu còn mang theo một chút khϊếp sợ: “Phụ thân tức giận? Giận nữ nhi không nghe lời! Nhưng làm sao bây giờ? Nữ nhi không muốn nghe lời phụ thân nữa.”
Nói tới đây, nàng ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời như tinh quang, hàm răng vẫn run rẫy nhưng vô cùng kiên quyết: “Nữ nhi không gả, không làm dây leo cho phụ thân leo lên trời!”
Lửa giận trong lòng ngực Ninh Quốc hầu lập tức vọt tới huyệt Thái Dương, cười lạnh nói: “Ồ! Không gả? Toàn bộ Ninh Quốc hầu phủ từ khi nào do ngươi làm chủ! Lệnh của cha mẹ, lời mai mối. Hôm nay không gả cũng phải gả!”
“Người đâu, trói tay chân đại tiểu thư, lát đưa thẳng vào cỗ kiệu!”
“Ai dám!” Tạ Tự Âm bước nhanh vài bước, một tay kéo Phó Hằng Nga ra sau người: “Bổn quận chúa ở đây, ai dám động nàng! Nếu kẻ nào chạm một mảnh xiêm y Hằng Nga, bổn quận chúa lấy mạng chó kẻ đó!”
Dứt lời, thị nữ bà mối trong phòng chen qua bước chân lập tức dừng lại, nhất trí gục đầu xuống, không dám nhúc nhích. Quý nhân giao tranh, tính mạng nô tỳ không đáng giá tiền nhất.
Ninh Quốc hầu xanh mặt, lạnh lùng nói: “Hôm nay Vân An quận chúa nhất định phải cùng bản hầu hơn thua phải không?!”
Tạ Tự Âm không chút khách khí trừng lại: “Nếu hầu gia không tuyệt tình, cũng không đến bước này!”
Ninh Quốc hầu hít sâu một hơi, còn muốn nói đã bị hầu phu nhân kéo ống tay áo, đẩy nhẹ ra phía sau.
Hầu phu nhân tiến lên một bước, mỉm cười với Tạ Tự Âm: “Nghe nói quận chúa chưa đầy ba tháng nữa sẽ gả vào phủ Anh Quốc công. Lục thế tử ngọc thụ lan chi, quốc công phu nhân càng là người tốt nhất, lễ nghi hào phóng làm gương cho toàn kinh thành, làm người ta cực kỳ hâm mộ a!”
Phó Hằng Nga cứng đờ người, muốn rút tay Tạ Tự Âm giữ chặt.
Trong lòng Tạ Tự Âm cười lạnh, trên mặt không lộ ra ngoài, ngón tay siết chặt cổ tay Phó Hằng Nga: “Hầu phu nhân biết rõ, sao lại không biết Vân An học lễ nghi trong cung hoàng tổ mẫu?”
Hầu phu nhân nghẹn họng, dám mượn Anh quốc công phu nhân cảnh cáo Vân An quận chúa, trăm triệu lần không dám nói Hoàng Thái Hậu không đúng.