Hầu phu nhân chuyển ánh mắt nhìn về phía Phó Hằng Nga, nhàn nhã thở dài: “Hằng Nga à, chúng ta đều vì tốt cho con, kể cả quận chúa. Từng người đứng ở lập trường bất đồng thôi, hy vọng ngày tháng sau sống hạnh phúc vui sướиɠ; mà quận chúa...... càng hy vọng nghe theo ý nguyện của con. Hầu phủ sẽ không oán trách quận chúa, chỉ là —— con có từng bình tĩnh nghĩ lại? Nếu hôm nay theo quận chúa rời đi, không chỉ hôn sự của con khó khăn, thậm chí liên lụy quận chúa và Anh Quốc công phủ......”
“Hôn sự bổn quận chúa và Lục thế tử không làm phiền hầu phu nhân vướng bận.” Tạ Tự Âm cười nửa miệng ngắt lời, nhàn nhạt nói: “Hầu phu nhân luôn miệng nói là vì tốt cho Hằng Nga, sao lại không màng ý nguyện của nàng, rót một chén thuốc mê chuẩn bị đưa người ra phủ?”
Hầu phu nhân nói không nên lời, nuốt nước miếng, nhìn Phó Hằng Nga nói tiếp: “Hằng Nga, nếu hôm nay đi theo quận chúa, sau này đến công tử quan viên tứ phẩm đều gả không được! Quận chúa nói cái gì vân du tứ hải, nghe thật khổ sở?! Đường đường thiên kim hầu phủ, sao có thể ăn khổ! Các ngươi nghĩ quá ngây thơ, chờ thật sự đi, sợ một ngày đều chịu không nổi! Tới lúc ấy, làm sao đây?”
“Huống chi, nếu rời đi, không chỉ hủy bản thân, còn có Vân An quận chúa! Một khi chuyện nàng tới Ninh Quốc hầu phủ cướp hôn truyền ra ngoài, Anh Quốc công phủ há có thể bao dung nàng?”
Đồng tử Phó Hằng Nga chấn động, lập tức buông tay Tạ Tự Âm, theo tiềm thức thối lui: “Quận chúa...... quận chúa, đừng quản, người đi nhanh đi! Hằng Nga không có gì, gả qua đó sẽ sống tốt.”
Tạ Tự Âm giận sôi máu, nghiêng đầu trừng nàng: “Bà ta mới nói hai muội đã dao động?”
Phó Hằng Nga rũ đầu không dám nhìn Tạ Tự Âm, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, muội...... muội không thể liên lụy quận chúa.”
Tạ Tự Âm tức giận nói: “Ngẩng đầu lên cho ta!”
Phó Hằng Nga cắn môi, rưng rưng nước mắt, sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Tự Âm.
Tạ Tự Âm cong ngón trỏ gõ trán nàng: “Chút chuyện nhỏ không đến mức liên lụy bổn quận chúa. Nếu Lục Thừa Siêu vì chuyện này không cưới..... bổn quận chúa không gả cho hắn!”
Phó Hằng Nga nóng nảy, nước mắt rơi bạch bạch: “Như thế sao được, Lục thế tử chính là lang quân tốt nhất kinh thành!”
Tạ Tự Âm khịt mũi cười một tiếng, không cùng nàng đàm luận đề tài này, kéo tay Phó Hằng Nga đi ra cửa.
Ban đầu Ninh Quốc hầu nhìn thần sắc Phó Hằng Nga buông lỏng, cho rằng Tôn thị khuyên bảo lý lẽ, kết quả Vân An quận chúa mềm cứng không ăn, kéo Phó Hằng Nga đi. Hầu gia cản lại, tức giận nói: “Hôm nay nếu quận chúa dám mang Hằng Nga bước ra cổng phủ một bước, bản hầu đến Kinh Triệu Doãn cáo trạng quận chúa lừa gạt!”
Phó Hằng Nga nghe lời này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Quốc hầu, hai mắt đỏ bừng nói: “Nữ nhi muốn đi cùng quận chúa, dựa vào cái gì cáo trạng quận chúa?!”
Ninh Quốc hầu cười lạnh một tiếng: “Ngươi bị quận chúa hạ cổ, thần chí sớm đã không rõ.”
Phó Hằng Nga không ngờ phụ thân lại vô liêm sỉ như thế, tức giận sắc mặt trắng bệch: “Phụ...... không biết xấu hổ!”