Tạ Tự Âm ho nhẹ một tiếng, vuốt tóc trên thái dương, lúng túng nói: “Khá hơn nhiều, sao huynh lại tới đây?”
Lần cuối cùng hai người gặp mặt là mùa đông năm ngoái, nàng đưa hắn ra kinh tuần tra ruộng muối. Lúc ấy tuyết rơi dày đặc, hắn nói: Chờ hắn trở về sẽ đến cửa cầu hôn.
Hai phủ liên hôn trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, nàng mỉm cười gật đầu.
Ai ngờ chỉ trong mấy ngày, nàng nhiễm bệnh nặng, hôn mê trên giường ba tháng. Vì xung hỉ cho nàng, hai phủ vội vàng định ra ngày. May thay không lâu, nàng tỉnh lại, sau đó vẫn luôn ở trong phủ tu dưỡng.
Nửa tháng trước, hắn đưa tất cả sự vụ đã giao hồi kinh. Lúc ấy nàng cả ngày hôn mê khó chịu, nỗi lòng khó tỏ trong mộng, không biết vì lý do gì tâm tư về hắn phai nhạt rất nhiều.
Hiện giờ gặp lại, nhất thời cảm thấy như vừa gặp ác mộng cách đây không lâu. Nhân vật thần tiên như hắn sao nàng có thể bỏ qua?
Ánh mắt Lục Húc Chi ôn nhu, con ngươi màu hổ phách trong suốt dưới ánh mặt trời thanh nhuận sáng trong: “Lúc ở Ứng An lâu thấy muội, nên tới đây nhìn xem.” Ánh mắt hơi đổi, nhìn Ninh Quốc hầu phủ phía phía sau hỗn loạn, ngữ khí không nhanh không chậm nói: “Có cần huynh giúp đỡ?”
Một khi hạ quyết định, cuối cùng sẽ truyền tới tai hắn. Nhưng nàng không ngờ trực tiếp đυ.ng ở hầu phủ. Hơn nữa —— nghe giọng điệu tựa hồ đứng phía nàng?!
Tạ Tự Âm mím môi, ánh mắt sâu kín: “Không cần, muội tìm hoàng thúc thỉnh tội.”
Lục Húc Chi trầm ngâm một lát, gật đầu: “Huynh đi cùng muội. Chuyện này không dễ xử lý. Nếu là người khác, Tuyên Vương gia sẽ che chở muội bằng mọi giá nhưng Trịnh An Bá là phó tướng phụ thân muội, muội lại ngay ngày đại hôn cướp thê tử...... Tuyên Vương gia về tình về lý phải cho Trịnh An Bá một lời giải thích.”
“Huống chi, lần này Trịnh An Bá cùng phụ thân muội đánh thắng trận ở Miêu Cương, sợ bệ hạ nghiêng về hắn một hai phần.”
Nam nhân trước mắt ôn nhuận như ngọc, lông mày nhíu lại, chẳng sợ tình thế không lạc quan, giọng điều bình thản thoải mái từ đầu đến cuối không có trách cứ nàng, cũng không cắt đứt quan hệ, ngược lại muốn cùng nhau giải quyết.
Tạ Tự Âm cười: “Cái gì cũng không biết, liền đứng về phía muội?”
Con ngươi màu hổ phách của Lục Húc chi sạch sẽ đẹp đẽ, thanh âm ôn nhu: “Chiêu Chiêu, huynh hiểu muội, tin tưởng muội.”
“Nếu muội làm trái với luật pháp Đại Ung thì sao?”
“Sẽ không.”
“Vạn nhất thì sao?”
“Huynh quen thuộc luật pháp Đại Ung.”
“Hả? Giúp muội hiểu luật rồi phạm pháp?”
Lục Húc Chi lắc đầu, cười nói: “Giúp muội sửa luật Đại Ung.”
Tạ Tự Âm bật cười: “Thừa Siêu, sao trước nay không phát hiện huynh là một người thú vị.”
Lục Húc chi ôn nhu cười nói: “Muội còn thời gian dài chậm rãi tìm hiểu.”
Nghĩ đến đây, Tạ Tự Âm cười một chút, lại nhịn không được mỉm cười.
Đây là nam nhân nàng muốn gắn bó cả đời.
Xinh đẹp, ôn nhu, có trách nhiệm.