Khóe miệng Tạ Tự Âm gợi lên độ cung càng lúc càng lớn, vui mừng trong lòng tràn ra: “Thật tốt!”
Nữ nhân một thân váy tím khói thêu hoa, trên đầu búi tóc ốc sên, cắm cây trăm vàng ròng nạm đá lưu ly, bông tai lưu ly treo trên tai, thanh lệ lịch sự tao nhã, mặt mày như họa. Cười lên sinh động như thần nữ Vu Sơn —— vẻ ngoài vô song.
Lông mày Lục Húc Chi nhếch lên, cong môi: “Cái gì thật tốt?”
Hai mắt Tạ Tự Âm sáng như sao, không chút ngượng ngùng nhìn hắn nói: “Người tốt như huynh sẽ trở thành phu quân của muội.”
Lục Húc Chi cười ra tiếng: “Chiêu Chiêu, muội nói như vậy huynh sẽ gấp không chờ nổi cưới muội vào cửa.”
Phía sau hai người, ở bên phải cổng hầu phủ có bốn năm cái đầu, nối tiếp nhau từ trên xuống dưới một người tiếp một người lắc đầu.
Từ Hối hừ một tiếng, ghét bỏ nói: “Nhìn vẻ mặt vô dụng kia của Thừa Siêu không đáng giá tiền!”
Hứa Mậu Điển chép miệng, cực kỳ hâm mộ nói: “Nếu Vân An quận chúa cười với ta, ta so Thừa Siêu còn không đáng giá tiền!”
Ánh mắt Từ Hối từ trên người hai người kia dịch đến trên mặt Hứa Mậu Điển, hơi híp mắt, khẽ lui ra phía sau một bước, một chân đá lên mông, đạp Hứa Mậu Điển ra cánh cổng.
Hứa Mậu Điển không phòng bị, lảo đảo mấy cái, suýt ngã vào bãi phân chó.
Hứa Mậu Điển tức giận, quay đầu mắng: “Con mẹ nó ai đạp lão tử?!”
Nhưng phía sau không có người, bốn cái đầu ở cửa sớm trốn. Lúc này Hứa Mậu Điển mới phản ứng lại, chậm nửa nhịp quay đầu lại, đối diện khuôn mặt vô cảm của Lục Húc Chi.
Hứa Mậu Điển xấu hổ cười hai tiếng, vừa lui vừa xua tay nói: “Tiếp tục! Thừa Siêu tiếp tục!” Nói xong nhanh như chớp xoay người chạy.
Lục Húc Chi lạnh lùng liếc bóng lưng mấy người, chờ nhìn không thấy người, hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Tự Âm, ôn nhu nói: “Huynh cùng muội vào cung?”
Tạ Tự Âm lắc đầu, đang muốn nói thì nghe một loạt tiếng lộc cộc từ xa tới gần.
Đúng là xe ngựa Tuyên Vương phủ.
Mặt Tạ Tự Âm có chút suy sụp: “Mẫu thân muội tới.”
Quả nhiên —— Tuyên vương phi không nắm mu bàn tay Tần ma ma, trực tiếp xuống xe ngựa hướng tới hai người.
Vừa đến gần, Tuyên vương phi nghe gã sai vặt trong phủ hét lên: “Cướp hôn! Cướp hôn! Vân An quận chúa cướp đại tiểu thư!”
Trước mắt Tuyên vương phi tối sầm, suýt nữa ngất xỉu, chỉ vào Tạ Tự Âm nói: “Con con con.....”
Tạ Tự Âm vội vàng tiến lên, đỡ Tuyên vương phi nói: “Mẫu thân đừng nóng vội, con lặp tức gặp bệ hạ thỉnh tội.”
Tuyên vương phi:...... nếu biết có tội, vì sao còn muốn phạm tội!!
Tuyên vương phi hất tay Tạ Tự Âm, tức giận nói: “Đừng gọi mẫu thân, ta không có nữ nhi tiền đồ như ngươi. Dám chạy đến phủ người ta cướp......” Nói một nửa, nhìn đến Lục Húc Chi cũng ở chỗ này, dùng sức hít sâu hai hơi, chậm rãi nói: “Thừa Siêu cũng ở đây à?”
Lục Húc Chi hành lễ Tuyên vương phi: “Vương phi đừng trách cứ Chiêu Chiêu, không phải lỗi của muội ấy. Trong chốc lát Thừa Siêu cùng Chiêu Chiêu tiến cung, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Tuyên vương phi:...... không phải nàng sai, chẳng lẽ là bọn họ sai?!
Tuyên vương phi vừa tức vừa vui, tức là vì cô gia bao che Chiêu Chiêu? Vui là vì cô gia đứng về phía Chiêu Chiêu, đúng là không nhìn lầm!