"Vị công tử này, Mộc Nguyệt cô nương hôm nay có việc, ngài vẫn nên ngày khác lại đến." Bên dưới có người ngăn cản khuyên giải.
Người nọ ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người đang ngồi trong lương đình.
Lập tức cười lạnh: "Ngươi nói có việc chính là đang ở chỗ này bồi tên tiểu bạch kiểm kia?"
"Công tử chớ có nói bậy!"
Người đến là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, bộ dạng bình thường, thân hình vạm vỡ, mặt mày tràn đầy ngạo mạn.
"Ta cũng vì muốn tốt cho các ngươi, sợ hoa khôi nương tử bị tiểu bạch kiểm lừa gạt, ngươi không biết loại người này giỏi nhất hoa ngôn xảo ngữ sao?"
"Công tử, mời ngài trở về, vị này không thể trêu vào."
Thủ vệ tận tình khuyên bảo, hắn rất rõ ràng người đang ngồi ở đó là Lục Trường Sinh, là nhân vật như thế nào.
"Ta là Thạch Phong, đệ tử thân truyền của Huyền Thiên tông, một tên tiểu bạch kiểm mà thôi, có gì mà không chọc nổi."
"Hắn..."
Chưa kịp nói hết câu, Thạch Phong không thèm để ý sự ngăn cản tiếp tục đi tới phía trước.
Huyền Thiên tông chính là một trong ba đại tông môn đứng đầu Thương Châu, địa vị không thua gì Thương Vân Tông, cho dù là ở chỗ này, hắn cũng không cần sợ hãi.
Lục Trường Sinh nhìn sang, lại thờ ơ, tự mình uống rượu.
Ngược lại Tô Mộc Nguyệt có chút bất ngờ, thiếu niên nhiệt huyết tâm tính dễ xúc động, đây là lẽ thường.
Nhưng nhìn cậu bị người nói như vậy, lại không có bất kỳ phản ứng nào, thật sự là bình tĩnh quá mức.
"Hắn nói ngươi như vậy, ngươi không giận sao?"
Lục Trường Sinh đáp: "Ghen ghét là chuyện thường tình, ta tuấn tú hơn hắn là sự thật, buồn bực cái gì? Chẳng lẽ lại không cho phép người khác ghen ghét sao?"
Tô Mộc Nguyệt sững sốt.
Lúc này Thạch Phong đã đi đến chỗ bọn họ, đứng ở trước bàn, nhìn thoáng qua Tô Mộc Nguyệt, trong mắt khó giấu sự kinh diễm.
"Vị công tử này, hôm nay ta thật không có thời gian, Lục công tử tới trước, xin thứ lỗi không thể tiếp đãi." Tô Mộc Nguyệt lịch sự mở lời.
Thạch Phong lại nói: "Vậy thì để hắn đi, hắn không đi, ta sẽ ném hắn ra ngoài."
Nghe vậy Tô Mộc Nguyệt nhìn thoáng qua, người trước mắt thật sự quá bá đạo.
"Người trẻ tuổi, làm việc không nên quá phách lối, không tốt cho chính mình."
Giọng điệu Lục Trường Sinh giống ông cụ non, từ đầu đến cuối không thèm để ý người trước mắt này.
Ầm!
Thạch Phong đập mạnh lên bàn, rượu bắn đầy mặt đất, trên người uy thế hiện lên, có tu vi tụ linh tầng sáu.
Tô Mộc Nguyệt cũng không lo lắng, ngược lại có chút hiếu kỳ Lục Trường Sinh sẽ ứng phó như thế nào.
Dù sao quen biết lâu như vậy, chưa từng thấy cậu ra tay.
Lục Trường Sinh nói: "Ngươi đây là đập bàn làm ta sợ?"
"Đập bàn thì tính là gì." Thạch Phong cười lạnh, ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt: "Trực tiếp lật cả bàn lên ngươi sẽ làm gì được?"
"Ngươi thử xem?"
Lập tức Thạch Phong đưa tay lật ngược cả bàn.
Tiếng chén dĩa rơi vỡ loảng xoảng liên tục vang lên.
Thạch Phong tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn cậu: "Ta biết ngươi là Lục Trường Sinh, nhưng rồi sao?"
Lục Trường Sinh lúc này cũng đứng lên, lại không nhanh không chậm phì cười.
"Ngươi biết ta?"
"Thì sao?"
"Vậy ngươi có biết thế nào gọi là địa đầu xà không?"
"Hả?"
Thạch Phong nhíu mày, có vẻ không hiểu ý cậu: "Sao nào, còn muốn để sư huynh ngươi đến thay ngươi ra mặt à?"
"Đối phó với loại tiểu nhân vật như ngươi, chẳng cần sư huynh ta xuất thủ."
"À!"
Thạch Phong cười lạnh, vừa định nói gì đó, trên bầu trời từng đạo trường hồng xẹt qua.
Chỉ thấy hết thân ảnh này đến thân ảnh khác ngự kiếm mà đến.
"Trường Sinh sư huynh!"
Mấy đạo thân ảnh cúi người hành lễ với Lục Trường Sinh.