Khu đình nghỉ mát nháy mắt được dọn dẹp sạch sẽ, Túy Nguyệt Hiên khôi phục vẻ yên tĩnh.
Tô Mộc Nguyệt đứng đó, thần sắc khó đoán, tựa như đang hồi tưởng chuyện vừa xảy ra.
"Cô nương đang nghĩ gì vậy?" Một lão giả đi vào không khỏi lên tiếng.
"Ta đang nghĩ về Lục Trường Sinh."
"Hắn có gì không đúng sao?"
Tô Mộc Nguyệt nói: "Lão Kỳ, ngươi thấy người này thế nào?"
Lão nhân trầm ngâm thật lâu, cũng chỉ đáp một câu.
"Hắn là một tên công tử bột."
"Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
"Chưa nói đến chuyện hôm nay, toàn bộ Thương Vân Tông ai mà không biết, trước kia cũng cảm thấy hắn có điều giấu giếm, ta từng âm thầm theo dõi qua, nhưng trừ việc ăn ngủ uống trà, hắn chỉ đi dạo xung quanh, cơ hồ chẳng làm được chuyện gì."
Lão nhân nói những điều này, là kết quả ông ngày đêm theo dõi đúc kết ra.
Hơn nữa trước hành lang, nơi đó có trận pháp đặc biệt, người đi qua sẽ bị cảm ứng, thể hiện ra tu vi.
Lục Trường Sinh tới đây nhiều lần, tu vi cũng không phải giậm chân tại chỗ.
Mấy năm trước là Luyện Khí tầng chín, sau đó lên Tụ Linh tầng một, tầng hai, đoạn thời gian gần đây cuối cùng cũng đạt đến Tụ Linh tầng ba.
Đừng nói là so với đệ tử thân truyền, ngay cả đại bộ phận đệ tử nội môn của Thương Vân Tông cũng không bằng.
Tô Mộc Nguyệt lại nói: "Ta luôn cảm thấy người này không đơn giản, rất thú vị."
Lão nhân không nhiều lời, chỉ nhắc nhở: "Cô nương cảm thấy hứng thú cũng không sao, chỉ cần không quên chính sự quan trọng, Thương Vân đồ nhất định phải lấy được!"
"Ta biết." Tô Mộc Nguyệt gật đầu.
Bên kia, Lục Trường Sinh đang theo dõi đám người Kết Đan.
Ban đầu chưa ai mở miệng, đến khi thấy Thạch Phong bị người khiêng vào sân. Mấy người họ đều nhíu mày.
Một người trong số đó nói: "Khiêng hắn xuống dưới dưỡng thương đi."
"Rõ!"
Nhìn Thạch Phong rời đi, có người lên tiếng: "Cái tên Lục Trường Sinh này thật sự là...không giống người bình thường."
Hắn cũng không biết nên hình dung chuyện vừa rồi thế nào.
Rõ ràng là hai thiếu niên tranh giành nữ nhân, bình thường nói tới không thể tránh khỏi động tay động chân.
Kết quả đúng là động thủ, nhưng là một đám người ngoài vây đánh Thạch Phong.
"Nguyên bản muốn đánh Lục Trường Sinh một trận, dụ Chu Thanh Vũ ra, thăm dò thực lực thế nào, không ngờ hắn lại kêu người đến đánh hội đồng!"
"Cũng không kỳ quái, là chúng ta suy tính chưa chu đáo."
"Vì sao?"
"Lục Trường Sinh chỉ có tu vi Tụ Linh tầng ba, không đánh nhau với Thạch Phong, chứng tỏ hắn không ngốc, hơn nữa loại người này làm gì có khí tiết, sao có thể tự mình động thủ."
"Cũng đúng."
Nghe những lời này, Lục Trường Sinh hoài nghi nhân sinh, lẩm bẩm: "Ta là loại người nào?"
Sau đó ba người kia liếc nhìn nhau, một người nói: "Thôi được rồi, chuyện Chu Thanh Vũ để sau rồi tính, chuyện chính trước mắt mới quan trọng."
"Hôm nay lúc người tuần tra Thương Vân thành thay ca, bọn chúng quay về Thương Vân tông thì mới có người mới đến trực, chúng ta có nửa canh giờ hành động."
"Cũng coi như đủ, lần này Ninh gia chỉ dẫn theo một người Kết Đan, ta dụ người đó ra, các ngươi tùy thời động thủ."
Đám người bàn tính.
Lục Trường Sinh coi như hiểu rõ, hóa ra bọn chúng nhắm vào Ninh gia, cậu bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ chỉ là tiện tay.
"Cơ hội chỉ có một lần, ngày mai bọn họ sẽ đến Thanh Vân Phong, đến lúc đó không còn cơ hội, lát nữa ta dụ người ra, các ngươi nhanh chóng gϊếŧ hai tỷ đệ Ninh gia, bọn họ bị gϊếŧ ở Thương Vân thành, Ninh gia nhất định sẽ không bỏ qua."
"Đến lúc đó, Thương Vân đại loạn, có sự giúp sức của Ninh gia, chúng ta nhất định thành công diệt sạch!"
Tê!
Lục Trường Sinh cảm thấy bất ngờ, không nghĩ đám người này âm mưu lớn như vậy.
Ninh Vũ Hinh đến Thương Vân là để lên Thanh Vân Phong, nếu hai tỷ đệ bọn họ chết ở Thương Vân thành, tông môn chắc chắn không thoát khỏi liên lụy.
Đúng lúc đó có kẻ thổi bùng sự bất hòa giữa Ninh gia và Thương Vân Tông, sẽ rất phiền phức.
"Ý đồ độc ác vậy sao?"