Lục Trường Sinh không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
Vốn dĩ bọn họ muốn gϊếŧ ai cũng chẳng liên quan đến cậu.
Nhưng nếu tỷ đệ Ninh gia bị gϊếŧ, Thương Vân đại loạn, khả năng thật sự sẽ ảnh hưởng đến cậu.
Không có tông môn che chở, sao có thể sống tốt?
Đây là đang phá bát cơm của cậu!
Bên kia, một người trong số họ lên đường, hướng tới Túy Tiên Lâu mà đi.
Bọn chúng ngay cả việc khi nào Thương Vân Tông thay ca phòng thủ cũng nắm rõ, còn biết lúc nào Ninh Vũ Hinh đi Thanh Vân Phong, xem ra đã bày mưu tính kế kỹ càng.
Rất nhanh, từ nơi xa truyền đến động tĩnh, hai bóng người một trước một sau rời khỏi Túy Tiên Lâu, thẳng ra ngoài thành.
Bọn chúng không muốn rút dây động rừng, khiến trưởng lão Thương Vân Tông chú ý.
Thấy kế hoạch thành công, hai tên cao thủ Kết Đan định xuất phát.
Nhưng đúng lúc bọn họ vừa đứng dậy, một bóng người từ trên trời chậm rãi đáp xuống.
Là một thiếu niên bạch y, tà áo phấp phới, dáng vẻ không nhiễm bụi trần, khoanh tay đứng trước mặt hai người.
"Lục Trường Sinh!"
Hai người kinh hô, cảm thấy ngoài ý muốn.
Lục Trường Sinh tươi cười nói: "Thương Vân Tông ta đắc tội chư vị lúc nào, mà lại dùng cách thức thâm độc như vậy ám hại tông môn ta?"
"Ngươi nghe được rồi?"
Lục Trường Sinh gật đầu.
Hai người lập tức cảnh giác, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, thần niệm cũng khuếch tán xung quanh.
Vốn tưởng rằng kế hoạch bị bại lộ, đã bị bao vây, nhưng phát hiện ngoài người trước mắt ra thì không còn ai khác.
"Một tên Lục Trường Sinh, không cần sợ!"
Một người mở miệng.
Người còn lại nói: "Nếu ngươi không xuất hiện, có lẽ còn mạng để sống, nhưng ngươi cứ muốn tìm đường chết thì đừng trách bọn ta."
"Nói lời vô ích với hắn làm gì, gϊếŧ!" Tay cầm kiếm quyết muốn một chiêu kết liễu, căn bản không để Lục Trường Sinh vào mắt.
Lục Trường Sinh nhíu mày nói: "Một địch hai có vẻ hơi miễn cưỡng, bất quá ta có thể thử xem."
"Thử xem?"
"Ngươi còn muốn đối phó với chúng ta?"
Hai người nhịn không được cười lớn, chuyện này còn buồn cười hơn cả chuyện tiếu lâm.
Bọn họ nổi sát tâm, bắt đầu động thủ.
Nhưng ngay khi kiếm quyết vừa tiếp cận, cổ sức mạnh đột nhiên xuất hiện, trực tiếp phá nát chiêu thức.
"Chuyện gì xảy ra?"
Kẻ ra tay nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng thì Lục Trường Sinh đã vung tay, một đạo kiếm khí xẹt qua hư không, trong nháy mắt cắt đứt cổ hắn.
Ầm!
Bóng người đổ xuống, khiến người còn lại kinh hãi.
"Kết Đan, sao có thể..."
Thiếu niên trước mắt mới mười bảy mười tám tuổi, lại có tu vi Kết Đan, hơn nữa luồng khí tức đó rất đáng sợ, vượt xa bọn họ.
Cái gọi là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi của Thương Châu, tiểu kiếm tiên Chu Thanh Vũ, so với thiếu niên trước mặt, tất cả đều là cái rắm...
Ngay lập tức, lão giả kia xoay người thi triển độn thuật định rời đi.
Vô luận thế nào, chỉ cần cảm nhận được khí tức đó, hắn đã biết bản thân không phải đối thủ của cậu.
Nhưng Lục Trường Sinh vừa bước một bước, thân ảnh đã tan biến rồi lại xuất hiện giữa không trung, chặn đứng đường đi của hắn.
Lục Trường Sinh tung ra một đạo pháp lực, dễ dàng kết liễu sinh mạng hắn.
Lão giả đến chết vẫn không thể ngờ được, người đáng sợ nhất Thương Vân Tông không phải tông môn, cũng không phải Chu Thanh Vũ, mà chính là thiếu niên trước mắt!
Lục Trường Sinh nhìn hai cỗ thi thể, trầm ngâm một lát, dùng một đạo hỏa quyết thiêu đốt sạch sẽ, chỉ còn lại tro cốt.