Cậu ta biết Trang Dương thật sự bị mình chọc giận rồi.
Cảnh sát mà, nghề nghiệp cao cao tại thượng, điểm cao nhất của đạo đức, bị loại chuột cống như mình lợi dụng, nhất định giống như nuốt phải một con ruồi, khó mà chấp nhận.
Tuyền Dã ngẩng đầu, để lộ động mạch cổ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười nói: "Sao? Cho phép tôi làm công cho anh, không cho phép anh phục vụ tôi một lần?"
Cậu ta có thể cảm nhận được sự tức giận của Trang Dương, nhiệt độ cơ thể hơi quá nóng của đối phương truyền vào da thịt Tuyền Dã. Sự tức giận của anh là vì hành vi của tôi, tôi có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Trang Dương, Tuyền Dã ti tiện nghĩ, không có gì tốt hơn thế này.
Thuốc lá của Tuyền Dã Trang Dương đã từng hút, nếu nói thuốc lá thông thường phần lớn cấu thành là nicotine, vậy thì trong thuốc lá của Tuyền Dã phần lớn là bạc hà, thứ đó giống như một cái gai đâm vào đại não bạn, không đau, nhưng từng chút từng chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ thần kinh của bạn, khiến bạn không thể không dừng ánh mắt trên người này.
Trang Dương thở dài, buông lỏng cánh tay đang kiềm chế Tuyền Dã.
Tuyền Dã không cho là đúng, nằm nghiêng chống đầu nhìn Trang Dương vẫn còn mang theo cảm xúc tức giận: "Trang cảnh quan, anh giận như vậy? Có muốn làm chút chuyện khác với tôi để xả giận không?"
Khi cơ thể nóng bỏng của Trang Dương áp xuống, Tuyền Dã đột nhiên nhớ lại chuyện mình học đại học.
Tuyền Dã từ năm mười hai tuổi, đột nhiên có một đoạn tuổi thơ không mấy tốt đẹp, đến mức lên đại học cậu ta không bao giờ về nhà.
Hồi đại học Tuyền Dã cũng không thích nói chuyện, không thích kết bạn, mỗi ngày ngoài huấn luyện thể năng và các môn chuyên ngành bắt buộc, phần lớn thời gian đều ở trong ký túc xá. Vừa hay mấy ngày đó ký túc xá bên ngoài cải tạo, làm một dãy áp phích sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, ảnh thẻ một tấc phóng to, kèm theo kinh nghiệm học tập và các loại bằng khen của sinh viên này. Tuyền Dã dựa vào giường nhìn cửa sổ trước mặt bị một tấm ảnh che khuất, đập vào mắt đầu tiên là nơi có màu sắc đậm nhất, trên đó viết hàng chữ đỏ chói mắt, trong thời gian học tại trường vinh dự nhận được bằng khen tập thể hạng nhì, cuối cùng mới nhìn thấy ảnh của chủ nhân lý lịch đó.
Ảnh thẻ một tấc nền trắng, là kiểu tướng mạo mà nam nữ đều thích, nhưng người trên ảnh quá nghiêm túc. Tuyền Dã nghĩ, nhϊếp ảnh gia kia nhất định rất không biết chụp ảnh, hoặc là người kia lúc chụp ảnh tính tình xấu mắng nhϊếp ảnh gia, nếu không sao người thật lại đẹp hơn người trên ảnh nhiều như vậy.
Nhịn cơn đau ở nửa thân dưới, Tuyền Dã quay đầu nhìn Trang Dương, cậu ta đột nhiên hiểu ra tại sao, bởi vì người trên ảnh là tĩnh, mà người trong hiện thực sẽ động, anh ấy sẽ khiến bạn đau.
Tuyền Dã thích dùng lưng mình cảm nhận nhịp đập trái tim của đối phương, có một loại cảm giác chân thật được yêu. Tuyền Dã nghĩ, cậu ta và Trang Dương lên giường nhiều lần như vậy, hình như chưa từng hôn nhau, có chút tiếc nuối, anh cái gì cũng tốt, chỉ là không thích tôi, nhưng đây không phải lỗi của anh, là tôi không có bản lĩnh.
Nhưng cuộc đời vốn dĩ do nhiều tiếc nuối tạo thành, cầu mà không được là chuyện thường, dễ dàng là giả tượng, tự do tự tại là lừa mình dối người.
Nhắc nhở bản thân không được đau lòng, nhân sinh, chỉ có vậy mà thôi.
Đối với việc bản thân chìm đắm trong cảm xúc bất an khiến Tuyền Dã có chút buồn nôn, cậu ta không nhịn được lại để lại dấu răng của mình trên vai Trang Dương.