Muốn Mãnh Thú Không? Tôi Siêu Ấm Áp, Siêu Đẹp Trai! [Xuyên Nhanh]

Chương 5.2: Chỉnh sửa - Hổ Đông Bắc × Người chăm sóc tập tễnh

Tiêu Vân Lạc chống thân hình to lớn và vạm vỡ của mình lên bằng đôi chi trước mạnh mẽ rồi ngồi thẳng trên giá gỗ, đôi mắt hổ vàng rực ánh lên vẻ sắc bén, rực rỡ.

Đột nhiên, đèn bàn tắt ngấm. Tô Gia Kỳ đang thức khuya đọc sách, cậu tưởng cầu dao bị nhảy, liền định ra ngoài kiểm tra hộp điện. Nhưng khi vô tình liếc qua cửa sổ, cậu thấy bóng tối bao trùm toàn bộ bên ngoài, ngay cả khu vực làm việc và khu vực nuôi thả cũng không còn chút ánh sáng nào. Cảm giác bất an lập tức dâng lên trong lòng cậu.

Tiếp đó, cậu nghe tiếng giám đốc trung tâm ở phòng bên cạnh đang lớn tiếng nghe điện thoại báo cảnh sát, sau đó vội vã chạy ra đập cửa gọi người: “Lão Lưu, mau dậy đi! Dẫn người chuẩn bị thuốc mê, cùng đội bảo vệ đi kiểm tra khu nuôi thả! Lão Từ, anh ngay lập tức khởi động máy phát điện khẩn cấp! Cảnh sát sẽ đến sau năm phút nữa, tôi sẽ ra phòng giám sát! Mẹ nó, hôm nay tự nhiên tôi thấy bất an, quả nhiên có chuyện xảy ra! Không phải có thằng khốn nào cắt dây cáp điện chứ?”

Hổ Đông Bắc là loài vật quý giá từ đầu đến chân. Xương hổ không cần phải nói, vốn là dược liệu đắt đỏ, dù hiện tại đã bị cấm mua bán. Nhưng những món như thảm da hổ hay đầu hổ treo tường vẫn là mục tiêu săn lùng của một số kẻ giàu có vô đạo đức. Trên thị trường chợ đen, chúng thuộc loại có giá mà không có hàng.

Nơi có lợi nhuận khổng lồ, tất yếu sẽ có kẻ liều mạng. Việc đột nhập vào trung tâm để trộm hổ không phải chưa từng xảy ra.

Tầm nhìn ban đêm của hổ gấp sáu lần con người, và chúng sở hữu móng vuốt, răng nanh vô cùng sắc nhọn. Tuy nhiên, những kẻ trộm lại thường được trang bị súng săn. Khi hai bên chạm mặt, kết cục thường là người chết hoặc hổ bị gϊếŧ. Điều đáng sợ nhất chính là nếu hàng rào điện bị vô hiệu hóa, hổ sẽ hoảng sợ, nhảy qua tường cao để chạy vào khu dân cư.

Nhìn bề ngoài, hổ trông có vẻ nặng nề, nhưng thực tế, khả năng nhảy của chúng cực kỳ đáng nể. Chúng có thể dễ dàng nhảy qua bức tường cao tám mét.

Một khi xảy ra tình huống nguy hiểm, con người và hổ đối mặt nhau, thuốc mê sẽ không kịp phát huy tác dụng. Khi đó, lực lượng quân đội hoặc cảnh sát chỉ còn cách bắn chết con vật.

Nghĩ đến khả năng này, trái tim Tô Gia Kỳ đau nhói.

Cậu không phải là một người cực đoan bảo vệ động vật, không cho rằng động vật quý giá hơn con người, nhưng với tư cách là một người chăm sóc động vật theo nghĩa rộng, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn thấy thú cưng bị tổn thương?

"Em cũng đi, giúp một tay, em cũng biết sử dụng ống gây mê." Tô Gia Kỳ ra ngoài, đuổi theo giám đốc.

Nếu tình hình phát triển đúng như cậu nghĩ, thì việc hổ bị tiêm thuốc mê còn đỡ hơn là bị bắn.

"Để tôi đi cùng, tôi quen với tính khí của hổ, có thể sẽ giúp được." Trương Đoạt không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau Tô Gia Kỳ, ngực ông ta dính sát lưng của Tô Gia Kỳ.

Tô Gia Kỳ khi còn nhỏ thường xuyên bị đánh nên cực kỳ ghét việc tiếp xúc cơ thể, theo bản năng cậu tránh ra một bước.

Trương Đoạt vốn phải quan sát "mồi" rất tinh tế, lại không nhận ra sự thay đổi này, bởi trong lòng ông ta lúc này đang vô cùng hoảng loạn.

Nghiên cứu động vật không thể thiếu việc quan sát ngoài tự nhiên, Trương Đoạt thật xui xẻo, lần đầu đến rừng nhiệt đới Nam Á để theo dõi hổ Bengal, ông ta đã chứng kiến cảnh hổ vương nhảy lên lưng voi và tấn công người dẫn đường. Ông ta ngồi ngay sau người dẫn đường và sợ đến mức tiểu ra quần. Kể từ đó, dù chỉ nhìn qua l*иg, ông ta cũng có nguy cơ tiểu ra quần.

Sau khi bị tiếng động làm tỉnh giấc, ông ta trốn sau rèm cửa liếc nhìn ra ngoài, cầu nguyện rằng hổ đừng thực sự chạy ra ngoài. Thấy Tô Gia Kỳ tình nguyện xung phong, trong đầu ông ta lóe lên ý định cũng vội vã theo sau.

Lòng tham du͙© vọиɠ đã mạnh mẽ đến mức này, có phải nên khen ông ta là "bản chất của kẻ sở khanh"?

Tiêu Vân Lạc kéo một cánh môi hổ trắng, phát ra một tiếng "xì" giống như tiếng người.

Lời tác giả:

① Dựa trên sự kiện có thật, cảnh trong phim tài liệu thật sự gây choáng ngợp, thương thay người lái voi, hổ quả thực là vua trong thế giới loài mèo, cực kỳ nguy hiểm.

Tiêu Vân Lạc: Đừng nghĩ tôi chỉ là hổ trong l*иg, không thể làm gì được các người cặn bã (^=¬m¬=^)☆