“Lão đại là của ngươi, nên ta không thích nó.” Bà ta nói xong, trong lòng đột nhiên thở dài nhẹ nhõm.
“Ồ, ta cũng đoán là vậy. Ta có lỗi với lão đại.” Gương mặt Chương Thụ không chút gợn sóng, quá nhiều cảm xúc cuộn trào trong lòng, ngược lại không biết phải biểu đạt thế nào.
Đại nữ nhi và tiểu nữ nhi mà ông ta yêu thương không phải con ông ta, nhị nhi tử mà ông ta cưng chiều cũng không phải con ông ta, tiểu nhi tử mà ông ta tự hào cũng không phải con ông ta, cố tình đại nhi tử vụng về ít nói giống ông ta, bị ông ta thờ ơ bao nhiêu năm nay, mới là cốt nhục của ông ta.
Khó trách người đàn bà này mỗi lần khóc lóc với ông ta, đều chỉ nói, ta vì lão Chương gia các ngươi khai chi tán diệp, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng lại chưa từng nói ta là vì ngươi! Như vậy còn không phải cũng là vì lão Chương gia sao?
Nhị đệ nhị thúc và nhị thẩm đối xử với ông ta thật tốt, đối xử với con cái ông ta cũng rất tốt, ông ta là thật sự từ tận đáy lòng vui mừng vì có những người thân như vậy!
“Ngoài ta ra, còn ai không biết chuyện này nữa?”
Ngô Lệ Nương đã nói ra bí mật, cũng liền dứt khoát nói hết mọi chuyện với ông ta, “Ngoài ngươi ra, tất cả mọi người đều biết. Bao gồm cả gia gia, nãi nãi của ngươi, ngươi biết không? Bọn họ vốn định đuổi ta đi, nhưng ta đã sinh cho Chương gia nhiều con cháu như vậy, lúc đó trong bụng còn có một đứa, bọn họ không nỡ, nên chỉ có thể có lỗi với ngươi. Nếu không, ngươi cho rằng, tại sao bọn họ lại đối xử tốt với ngươi như vậy?”
Ngô Lệ Nương nhìn gương mặt tái nhợt của ông ta, trong lòng dâng lên một trận khoái trá khi trả thù, năm đó nếu không phải người đàn ông nhu nhược này không chịu từ chối hôn sự, bà ta đã sớm gả cho người mình yêu! Cũng không cần phải trở thành phu thê với người đàn ông này, còn cách một tầng quan hệ thân thích với người mình yêu.
Chương Thụ nhìn gương mặt vặn vẹo của bà ta, trong lòng trầm xuống, ông ta không ngờ người bên gối của mình lại đối ông ta ôm hận thù lớn như vậy. Bất quá, người bên gối gì chứ? Từ khi lão ngũ ra đời, bọn họ đã không còn chung chăn gối, ngay cả trước đây chung chăn gối, cũng đều là sau khi ông ta say bí tỉ mới xảy ra, bây giờ nghĩ lại, sơ hở thật nhiều…
Cả đời này của ông ta đều là sống tạm bợ, để lại cho người đời ấn tượng nhu nhược vô năng, sống mơ mơ hồ hồ, chỉ nguyện kiếp sau không bao giờ sống vô dụng như vậy nữa.
Ông ta dùng sức đập đầu vào góc tường, trong tiếng hét lớn của bà ta, kết thúc cuộc đời mình.
Giây phút cuối cùng trước khi chết, ông ta giống như trở về thời niên thiếu, trên sườn đồi nở đầy hoa bồ công anh, một thiếu niên chất phát lẽo đẽo theo sau ông ta, gọi ông ta một tiếng trong trẻo, “A Thụ ca…”