Cậu bước đến gần bàn ăn, chào hỏi phu nhân Ngôn, rồi quay sang người đàn ông bên cạnh, nở nụ cười tươi: “Anh, buổi tối tốt lành.”
Trong đôi mắt bình thản của phu nhân Ngôn thoáng qua chút kinh ngạc. Dù bà đã nhận ra Ngôn Nghiên từ hôm qua có gì đó khác biệt, nhưng thấy cậu ngoan ngoãn như vậy với Ngôn Việt Lạc vẫn khiến bà bất ngờ.
Không lâu trước đó, Ngôn Nghiên còn gọi thẳng tên Ngôn Việt Lạc, chỉ vì hắn là con nuôi của phu nhân Ngôn. Dù Ngôn Việt Lạc đã đạt được nhiều thành tựu, cậu vẫn không coi hắn ra gì. Vậy mà hôm nay không những không buông lời khó nghe mà còn ngoan ngoãn gọi hắn là “anh trai”, quả thật khiến người ta nghĩ không ra.
Ngôn Việt Lạc khẽ nhếch đôi mắt đào hoa đẹp đẽ, coi như đáp lại, nhưng ánh mắt hắn lại chẳng có chút ý cười nào. Hắn không bận tâm đến sự thay đổi trong thái độ của Ngôn Nghiên, chỉ nghĩ rằng cậu lại đang giở trò, đến một cái liếc mắt dư thừa cũng không thèm cho.
Trên bàn đồ ăn đầy ắp, mùi thơm lan tỏa khiến bụng Ngôn Nghiên càng đói cồn cào. Cậu do dự một chút rồi ngồi xuống bàn.
Người giúp việc đứng bên cạnh thấy cậu ngồi xuống, nhanh chóng lấy một bộ bát đũa đặt trước mặt cậu.
Phu nhân Ngôn nhíu mày, bà nghĩ rằng Ngôn Nghiên và Kỷ Giác Xuyên đã ăn tối rồi, vừa định bảo người hầu cất bát đũa đi thì thấy cậu đã cầm đũa gắp một miếng thức ăn.
Tiểu thiếu gia ăn rất từ tốn, nhưng cũng không hề chậm chạp, đôi má trắng trẻo phồng lên, từng miếng từng miếng, chẳng mấy chốc đã ăn hết một bát cơm.
Ngôn Nghiên ăn no mới nhận ra mọi người trên bàn đều đang nhìn mình. Động tác lau miệng của cậu khựng lại, lo lắng liệu mình có ăn quá nhiều không.
Nói đi cũng phải nói lại, họ đều nghĩ cậu đã ăn tối bên ngoài, giờ còn ăn thêm nhiều như vậy đúng là kỳ lạ. Nhưng thực ra cậu nào có được ăn tối đâu.
Tất cả đều là lỗi của nhân vật chính công, bản thân không muốn đi ăn thì thôi đi, lại còn không cho cậu đi ăn nữa.
Bia đỡ đạn chẳng lẽ không có quyền sao?!
Nghĩ đến nhân vật chính công, Ngôn Nghiên chợt nhớ ra chuyện hủy hôn ước. Vừa nãy mãi lo ăn, suýt chút nữa đã quên mất.
Mặc dù trước đó trên xe cậu còn vui sướиɠ vì có thể hủy bỏ hôn ước, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa biết liệu phu nhân Ngôn có đồng ý với yêu cầu này hay không, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Nhưng không thử thì làm sao biết được?
Ngôn Nghiên mím môi, dưới bàn tay nắm chặt lại để tự tiếp thêm dũng khí, cuối cùng cũng mở miệng: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Vừa dứt lời, không chỉ phu nhân Ngôn, ngay cả Ngôn Việt Lạc ánh mắt cũng thay đổi, ánh nhìn rơi trên gương mặt cậu lạnh đi vài phần.
Thật sự thì kể từ khi Ngôn Nghiên được đón về nhà họ Ngôn, cậu chưa làm được chuyện gì tốt đẹp. Cả phu nhân Ngôn lẫn Ngôn Việt Lạc đều theo bản năng nghĩ rằng cậu lại gây họa, hoặc đang định đưa ra yêu cầu gì đó khó xử.
Lần trước, Ngôn Nghiên nói muốn tự mình khởi nghiệp, từ nhà lấy một khoản tiền lớn, sau đó lại tìm phu nhân Ngôn và Ngôn Việt Lạc mượn thêm không ít.
Kết quả, đúng như dự đoán, toàn bộ số tiền đều tan thành mây khói. Không chỉ chẳng làm được gì ra hồn, mà còn gây ra một mớ rắc rối. Cuối cùng vẫn là Ngôn Việt Lạc phải ra tay thu dọn tàn cuộc.
Dưới ánh mắt đầy cảnh giác của cả hai người, Ngôn Nghiên nuốt nước bọt, hàng mi dài cụp xuống, chăm chú nhìn mặt bàn.
“Con muốn hủy hôn với Kỷ Giác Xuyên, được không ạ?”
Cả hai đều sửng sốt, không ngờ điều cậu muốn nói lại chính là chuyện này.
Nhà họ Kỷ là một trong những gia tộc giàu có bậc nhất thành phố A, mà con trai cả nhà họ Kỷ càng là người xuất sắc. Tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp đã đạt được thành công rực rỡ. Khi những người cùng trang lứa vẫn còn tiêu tiền của gia đình để ăn chơi trác táng, anh đã rời khỏi nhà, dựa vào năng lực của bản thân gây dựng sự nghiệp, danh tiếng vang dội.