Bốn vị trưởng lão nhỏ giọng bàn tán rồi lắc đầu.
“Người bình thường ít nhất cũng đỡ được một chiêu…”
Người yếu thì họ gặp rồi, nhưng yếu đến mức này thì chưa từng thấy.
Sau khi trận so tài kết thúc, kết quả đã rõ, Lục Nhân Gia được phong chủ Vô Ưu Phong thu làm đệ tử.
Lục Nhân Gia nghe vậy liền kích động quỳ xuống tạ ơn, sau đó đầy hào hứng phát biểu: “Từ nhỏ ta đã luôn oán trách cái tên của mình không hay. Nhưng hôm nay ta mới hiểu, mỗi người qua đường đều là nhân vật chính trong cuộc đời của chính họ!”
Được rồi, hoá ra là một kẻ hài hước.
Lăng Thời Sơ ở bên cạnh cúi đầu, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng.
Khi tới lượt Lăng Thời Sơ, không khí yên ắng trở lại.
Không chỉ bốn vị trưởng lão mà ngay cả mười sáu phong chủ cũng không ai muốn nhận hắn làm đệ tử. Biểu hiện của hắn thật sự quá tệ.
Chờ một hồi lâu vẫn không có người lên tiếng, Lăng Thời Sơ cúi đầu, một tay nắm thành quyền chống lên lòng bàn tay, hành lễ rồi định lặng lẽ rời đi.
“Khoan đã.”
Ninh Như lên tiếng: “Tuy biểu hiện của Lăng Thời Sơ không được ổn nhưng linh căn thông tuệ, khí tức ổn định, ta thu hắn làm đồ đệ.”
Toàn trường thi lập tức xôn xao.
Một vị trưởng lão nói: “Nếu tông chủ đã có lòng thu nhận ngươi thì hãy dốc lòng tu luyện, đừng phụ sự kỳ vọng của tông chủ. Nghe rõ chưa, Lăng Thời Sơ?”
Nhưng Lăng Thời Sơ vẫn không nói một lời, chỉ cúi đầu đứng im tại chỗ như thể không nghe thấy gì cả.
Ngay cả Lục Nhân Gia bên cạnh cũng không chịu nổi, huých khuỷu tay vào hông hắn: “Này, Lăng Thời Sơ, ngu ra rồi à? Tông chủ đang nói chuyện với ngươi đấy.”
Lăng Thời Sơ vẫn không đáp, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
Lúc này, một số người bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, thì thầm bàn tán: “Chẳng lẽ hắn định từ chối sao?”
“Đó là tông chủ đấy! Từ chối? Hắn nghĩ gì vậy?”
Ninh Như cũng bối rối, nàng lại cất tiếng, giọng hơi yếu hơn: “Lăng Thời Sơ, ngươi không muốn sao?”
Tình huống càng lúc càng hỗn loạn, nghe thấy giọng nàng, cuối cùng Lăng Thời Sơ chậm rãi quỳ xuống, mái tóc đen lòa xòa che khuất ánh mắt, giọng nói trầm thấp vang lên: “Muốn, đa tạ tông chủ.”
Lời vừa dứt, hệ thống liền vang lên nhắc nhở: [Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thu nhận đồ đệ.]
Đây chỉ là khúc đệm ngắn trong đại hội khảo nghiệm, đa số mọi người đều không quá để tâm, nhưng Ninh Như lại cảm thấy như ngồi trên đống lửa, nàng lập tức liên lạc với hệ thống: “Cốt truyện vốn phải là nam chính đánh bại nhân vật quần chúng, tại sao mọi thứ lại đảo ngược thế này?”
Hệ thống: [Bởi vì có quá nhiều người xuyên sách, đôi khi hành động của họ sẽ ảnh hưởng tới nam chính, có xảy ra hiệu ứng cánh bướm cũng không có gì lạ.]
Ninh Như vẫn thấy bất an, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Lăng Thời Sơ trở lại chỗ ngồi, nâng mắt nhìn về phía Ninh Như đang ngồi ở vị trí chủ toạ.
Sau khi đại hội khảo nghiệm kết thúc, các tân đệ tử lần lượt tới bái kiến sư phụ. Vì Ninh Như chỉ thu nhận một mình nam chính nên nàng đứng đợi hắn dưới tán cây đào gần đó.
Không lâu sau, Lăng Thời Sơ xuất hiện. Hắn quỳ xuống sau lưng nàng: “Đệ tử bái kiến tông chủ.”
Ninh Như xoay người, hơi cúi đầu nhìn hắn, lúc nãy khoảng cách trong đại hội khá xa nên nàng chưa thấy rõ dung mạo của hắn, liền nói: “Ngẩng đầu lên.”
Ninh Như, ngươi phải nhớ kỹ, đây chính là gương mặt của kẻ sẽ gϊếŧ ngươi sau này.
Nghe vậy, Lăng Thời Sơ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ninh Như vừa nhìn rõ diện mạo của hắn, không khỏi ngây người.
Không hổ danh là nam chính, dung mạo anh tuấn, đôi mày kiếm cương nghị, đôi mắt đen láy, đôi môi mỏng, cùng đường nét khuôn mặt sắc sảo.
So với Yến Chỉ Xuyên, Lăng Thời Sơ có thêm vẻ kiên nghị bao dung của một nhân vật chính, còn Yến Chỉ Xuyên lại mang theo sự lạnh lẽo âm u.
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn nàng chằm chằm.
Lại là một mỹ nam.