Chu Mộng đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài nơi ánh sáng yếu ớt của buổi chiều cuối đông đang từ từ tắt dần. Cô cảm thấy lạnh lẽo, không phải vì thời tiết, mà vì trái tim mình. Cuộc sống đã quay về với nhịp điệu bình thường, công việc, bạn bè, những mối quan hệ mới đang dần lấp đầy không gian xung quanh cô, nhưng thật khó để những ký ức về Tống Duẫn biến mất. Dù cô đã cố gắng, nhưng những vết thương sâu trong lòng vẫn không thể nào lành lại.
Sau cuộc gọi từ Tống Duẫn, cô đã nhiều đêm không ngủ, để suy nghĩ về những lời anh nói. Anh yêu cô, nhưng anh lại không thể ở bên cô. Những lời ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, như một lời cảnh báo. Tình yêu không phải lúc nào cũng là đủ, không phải lúc nào cũng có thể thay đổi được số phận. Và dường như với Tống Duẫn, họ đã đánh mất nhau trong khoảnh khắc quá muộn màng.
Cô lại nhớ về những ngày tháng trước đây, khi họ còn là những người trẻ, yêu nhau hết lòng, tin tưởng vào nhau, tưởng chừng như không có gì có thể chia cắt họ. Nhưng rồi tất cả chỉ còn là những kỷ niệm. Tống Duẫn giờ đây là một phần của quá khứ, mà dù có muốn, cô cũng không thể khôi phục lại.
Hàn Kỳ đã làm mọi thứ để cô cảm thấy vui vẻ, nhưng cô nhận ra rằng dù có cố gắng, trái tim mình vẫn không thể quên được Tống Duẫn. Anh đã quá quen thuộc với cô, từng lời nói, từng cử chỉ, thậm chí những cơn giận dữ của anh vẫn như là một phần trong cuộc sống của cô. Cô không thể dứt bỏ được anh, cũng không thể hoàn toàn mở lòng với Hàn Kỳ, dù anh ấy là người tốt, là người luôn quan tâm đến cô.
Một hôm, khi đang ở văn phòng, chuông điện thoại của cô đột nhiên rung lên. Cô không nhìn vào màn hình, nhưng một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Cảm giác đó giống như những lần trước đây, khi có một tin nhắn hoặc cuộc gọi từ Tống Duẫn.
Như một phản xạ tự nhiên, cô nhấc máy lên.
“Tiểu Mộng, là anh” Giọng Tống Duẫn vang lên, trầm trầm và mệt mỏi.
Chu Mộng khẽ thở dài, không biết nên nói gì. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải nghe giọng nói này nữa. Nhưng giờ đây, nó lại xuất hiện, như một bóng ma không thể xua đuổi.
“Anh muốn gì?” Cô hỏi, giọng không giấu được sự mệt mỏi.
“Chỉ là muốn nghe giọng em một lần nữa.” Tống Duẫn nói, lời nói của anh như có một chút gì đó đau đớn, như thể anh đang gắng gượng để nói ra những lời này.
“Anh biết em đang hạnh phúc. Anh biết em đã đi tiếp, nhưng anh…anh không thể ngừng nghĩ về em.”
Chu Mộng nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào lên trong lòng. “Đừng làm vậy, Tống Duẫn. Chúng ta đã kết thúc rồi. Tại sao anh lại gọi cho tôi? Anh đã không còn cái quyền gọi nữa rồi.”
“Anh chỉ muốn em biết một điều.” Anh nói, giọng anh nhẹ như không muốn làm tổn thương cô thêm.
“Anh không thể quên em. Và có lẽ, sẽ không bao giờ quên được.”
Những lời đó như một cú đánh mạnh vào trái tim cô. Dù cô đã cố gắng quên anh, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, cô vẫn không thể. Tình yêu ấy, dù đau đớn, vẫn chiếm lĩnh trái tim cô. Cô không thể thoát ra, nhưng cũng không thể quay lại.
“Chúng ta đã quá muộn rồi, Tống Duẫn. Anh đi rồi, và tôi đã bước tiếp. Tôi không thể quay lại được nữa.”
Cô không biết mình đang nói gì, nhưng những lời này như một câu trả lời cuối cùng cho tất cả.
Cuộc gọi kết thúc trong sự im lặng. Tống Duẫn không nói gì thêm, chỉ còn lại những tiếng thở dài từ đầu dây bên kia.
Cô đặt điện thoại xuống, cảm giác như cả thế giới quay cuồng quanh mình. Lòng cô trống rỗng, đau đớn, nhưng cũng như đã được giải thoát. Tình yêu ấy không thể quay lại, và cô cũng không thể sống mãi trong bóng tối của quá khứ.
Chu Mộng hiểu rằng, dù có yêu thương sâu đậm đến đâu, đôi khi chúng ta cũng phải học cách buông tay. Những vết thương trong lòng có thể không bao giờ lành, nhưng cô cần phải sống tiếp, để không bị quá khứ kéo lùi lại.
Cuộc đời này không phải chỉ có tình yêu. Cô có thể tìm thấy hạnh phúc ở những điều khác, dù không có Tống Duẫn bên cạnh.