EDIT: HẠ
“Ừ, trong Thần Điện có một tế đàn, phía sau tế đàn có một tấm màn che. Không biết vì sao, người lớn lên ở Thần điện như thánh nữ Venus lại không biết những bức tượng này.”
Hoa Tu Minh yên lặng suy tư, đột nhiên cậu ta hô to: “Khoan đã, có khi nào cái gọi là “Phụng sự cho thần” mà các tuyển thủ khác thường nhắc đến chính là chuyện này không?!”
“Thắng cuộc nghĩa là được thần linh công nhận, sau đó được đưa vào Thần Điện để phục vụ cho thần”?
Hoa Tu Minh bị suy đoán của mình dọa cho sợ hãi, nhưng khi nhìn sang, cậu ta phát hiện vẻ mặt Kiều Lạc hoàn toàn không có một chút bất ngờ nào.
“Những bức tượng sáp đó là…” Giọng nói của Hoa Tu Minh hơi run lên, “Chẳng lẽ được làm từ người thật…”
“Bề ngoài trông chỉ như tượng sáp bình thường mà thôi, còn bên trong có nhét người hay không tôi cũng không biết.”
Hoa Tu Minh nhìn Kiều Lạc dùng vẻ mặt bình tĩnh nói ra những lời này, trong lòng lại càng bội phục, thấy Kiều Lạc đang xem số liệu đột nhiên dừng lại, cậu ta nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
“…” Kiều Lạc im lặng hồi lâu mới đáp, “Số lượng không đúng.”
“Số lượng tượng sáp trong Thần Điện nhiều hơn số người trong danh sách này, nhiều hơn một bức!”
Kiều Lạc nhăn mày, cậu chắc chắn chính mình không nhớ lầm. Để xác nhận lại, cậu lật xem dữ liệu một lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy cái tên nào dư ra.
Sắc mặt Hoa Tu Minh cũng dần trở nên ngưng trọng, “Chẳng lẽ là… Quỷ?”
“Dụ Tử Hiên nói phó bản Cõi Người sẽ không có quỷ quái tồn tại.”
Suy nghĩ hồi lâu vẫn không có kết quả, hai người đành phải tạm gác vấn đề này lại.
Tư liệu ghi chép rõ ràng nguồn gốc của những bức tượng ở Venus, cùng với thông tin khi bọn họ còn sống. Tất cả đều từng là cư dân của thị trấn Venus, sau khi chết, dáng vẻ của bọn họ sẽ được tái hiện thành những pho tượng, mãi mãi lưu lại ở nơi này.
Ở một góc khác, người chơ nữ vừa mới kết thúc trận đấu của mình, dáng vẻ cô ta có phần nhếch nhác, trong lúc vô ý, cô ta đã nhìn thấy Kiều Lạc và Hoa Tu Minh đang đi cùng nhau.
Đôi mắt được tô vẽ cẩn thận của cô ta lặng lẽ dõi theo bóng lưng hai người rời đi.
Cô ta vừa mới nghe tin Kiều Lạc đã đánh bại Diana.
Trước đây cô ta từng cố tình tìm hiểu về Diana, người này đã được trấn trưởng của Venus nuôi dưỡng ở Thần Điện từ nhỏ, trấn trưởng Venus còn mời rất nhiều đại sư nổi tiếng toàn cầu về để bồi dưỡng cô.
Ban đầu, cô ta vốn định để hai người này tranh đấu với nhau, tốt nhất là đấu đến mức lưỡng bại câu thương, nhưng cô ta không ngờ, người chơi mới này thế mà lại có thể chiến thắng áp đảo.
Nói không hối hận là nói dối, nếu lúc trước cô ta có thể thành công liên minh với người mới này, có lẽ cô ta đã có thể lừa gạt đối phương đi thăm dò phó bản thay mình, bây giờ chỉ riêng việc chuẩn bị cho thi đấu đã tiêu hao toàn bộ tinh thần và sức lực của cô ta, đến tận bây giờ, tiến trình khám phá phó bản của cô ta vẫn dậm chân tại chỗ.
Đương nhiên, cô ta hận nhất vẫn là phó bản đáng chết này, ngay vòng đầu tiên đã có một nửa số người bị loại, thế cho nên bây giờ cho dù cô ta muốn tìm người hợp tác cũng không tìm được.
Người phụ nữ nheo mắt lại, nghi ngờ nói: “Bọn họ ở chung một phòng sao?”
…
Tiếng gõ cửa vang lên, Hoa Tu Minh đứng dậy mở cửa: “Ai thế?”
“Là tôi, Ngụy Hàm.”
Người phụ nữ trang điểm tinh xảo xuất hiện ở cửa, đúng lúc Kiều Lạc cũng vừa tắt thiết bị trên tay.
“Chị Ngụy?” Hoa Tu Minh nói, “Sao chị lại tới đây?”
“Tôi không thể đến sao?” Ngụy Hàm hơi nghiêng đầu, “Bây giờ trong cuộc thi này chỉ còn ba chúng ta là người chơi, chẳng lẽ chúng ta còn phải tiếp tục đề phòng lẫn nhau sao?”
“Hả?”
Ngụy Hàm sải bước vào phòng, dáng vẻ tự nhiên như đi vào phòng mình, cô ta nhìn thiết bị trong tay Kiều Lạc, vờ như vô tình hỏi: “Các cậu đang làm gì thế?”
“Chúng tôi…” Hoa Tu Minh lắp bắp, không biết có nên trả lời vấn đề này hay không, cậu ta nhìn về phía Kiều Lạc.
Kiều Lạc: “Chúng tôi đang xem danh sách.”
“Danh sách?”
“Rebecca Jane, Jesse Monlisa…” Kiều Lạc báo ra mấy cái tên khiến Ngụy Hàm ngẩn ra.
“Ai thế?”
“Người đã chết.”
Ngụy Hàm mím môi, mấy tin tức này cho dù có nói cho cô ta, cô ta cũng không hiểu, “Xem ra hai cậu đã thăm dò được kha khá trong phó bản rồi nhỉ, nhưng tóm lại lực lượng của hai người vẫn có hạn.”
Kiều Lạc giương mắt, đôi mắt xanh thẳm nhìn về phía người phụ nữ trang điểm kiều diễm kia, “Nếu muốn hợp tác, vậy thì thành ý hợp tác của cô đâu?”
“…” Đôi mắt xanh thẳm sạch sẽ của thanh niên như có thể nhìn thấu cả người cô ta, bao gồm cả những tâm tư sâu kín không muốn cho người khác biết.
Lúc này Hoa Tu Minh mới kịp phản ứng, cậu ta lập tức trở nên cảnh giác: “Chẳng lẽ chị muốn hưởng lợi lại không muốn bỏ ra cái gì?” Cậu ta không muốn những thông tin bọn họ liều mạng mới thu thập được lại bị người khác chiếm lấy dễ dàng như vậy.
Ngụy Hàm có hơi khó chịu, “Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ chính thì không thể rời khỏi phó bản, bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta là chưa bị đào thải, giúp đỡ lẫn nhau không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Hoa Tu Minh phản bác: “Nhưng anh Kiều có thể tự mình giành chiến thắng cuộc thi.”
Sắc mặt Ngụy Hàm trở nên méo mó trong nháy mắt: “Hai cậu chỉ là người mới, còn tôi lại là người chơi có kinh nghiệm đã thông quan năm phó bản, chẳng lẽ điều đó còn chưa đủ để thuyết phục các cậu sao?”
Cô ta cố ý nhấn mạnh chữ “Năm” này, giống như rất tự hào. Đối với một Người Luân Hồi bình thường mà nói, thành tích này là cực kỳ đáng nể.
Ngụy Hàm tiếp tục nói: “Các cậu có biết điểm khác nhau lớn nhất giữa người chơi mới và người chơi lâu năm là cái gì không?”
“Chị muốn nói đến dị năng? Cái này đại ca Dụ Tử Hiên đã nói với chúng tôi rồi.” Hoa Tu Minh tràn đầy tự tin nói, “Chị có dị năng thì đã sao, tôi chẳng thấy chị mạnh ở chỗ nào cả.”
“Hừ, cậu có thấy sức mạnh thể chất của Tần Chân không? Dị năng của hai người đó đều chỉ là cường hóa thân thể, còn dị năng của tôi lại là dị năng nguyên tố!” Dị năng cường hóa thân thể là dị năng bình thường cũng là dị năng thường thấy nhất, dị năng nguyên tố của cô ta lại hiếm hơn, chuyện này khiến cô ta đắc ý rất lâu.
“Không chỉ có thế, tôi còn có đạo cụ, hai cậu thật sự không muốn hợp tác với tôi sao?”
Ngữ khí ngạo mạn của cô ta khiến Hoa Tu Minh cảm thấy khó chịu, nhưng cậu ta cũng do dự, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Kiều Lạc.
Thanh niên tóc vàng yên lặng ngồi trên ghế, cậu tùy ý thưởng thức quang não trong tay, dáng vẻ của cậu vẫn luôn ôn hòa giống như một quý tộc thời trung cổ, nhưng lời nói lại khiến người ta phải tức chết: “Xin lỗi, Ngụy tiểu thư, điều kiện hợp tác của cô chưa đủ hấp dẫn.”
“Nơi này là phó bản Cõi Người, dị năng không phù hợp với Cõi Người sẽ bị suy yếu, đạo cụ có thuộc tính không phù hợp với Cõi Người cũng sẽ bị cấm sử dụng. Quy tắc Luân Hồi, sao có thể để lại một lỗ hổng lớn như vậy được, để Người Luân Hồi có thể tùy ý muốn làm gì thì làm?”
Kiều Lạc đan hai tay vào nhau, ngón trỏ tay trái nhẹ gõ lên mu bàn tay phải, “Nếu tôi nhớ không lầm, trước đó tôi đã từng từ chối lời mời hợp tác của Ngụy tiểu thư một lần rồi.”
Lời nói của Kiều Lạc khiến sắc mặt Ngụy Hàm đen lại, lần đầu tiên cô ta chủ động đưa ra đề nghị hợp tác với thanh niên này nhưng lại bị cậu từ chối, kết quả hiện tại, cô ta vẫn bị từ chối một lần nữa.
Cô ta nhìn về phía Hoa Tu Minh, hằn học nói: “Vậy thằng nhóc chưa mọc đủ lông này thì giúp được gì cho cậu chứ?”
Hoa Tu Minh bị điểm danh lập tức nhận ra có mùi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cậu ta hùng hổ lên: “Tôi may mắn lắm đấy nhé!”
“Ừm.” Kiều Lạc mỉm cười gật đầu, như đang tán thành câu nói khoe khoang của thiếu niên.
Nhận được cổ vũ, Hoa Tu Minh không nói hai lời trực tiếp đuổi người phụ nữ ra ngoài.
“Đại lão, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Cậu ta hào hứng chờ đợi “Mệnh lệnh đặc công” căng thẳng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiếp theo.
“Ừm, tiếp theo…” Kiều Lạc nhìn xuyên qua cánh cửa bị đóng kín mít, nhìn ra thị trấn Venus bên ngoài, “Đi tìm một kẻ biếи ŧɦái, hỏi một ít tin tức.”
Giả thuyết đầu tiên đã được xác nhận, như vậy hiện tại chỉ còn hai giả thuyết chưa có lời giải.
458, vì sao lại là 458? Bây giờ con số đó đã tăng lên chưa?
Cậu đã quan sát từ trước, trên người các thí sinh không có bất kỳ số thứ tự nào, mà tài liệu bị đánh cắp này chỉ ghi lại dữ liệu của những năm trước, cho nên nếu muốn biết được nhiều tin tức hơn, cách nhanh nhất chính là đi hỏi người phụ trách vòng sơ tuyển đầu tiên.