Omega Tung Hoành Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 32: Quê hương của Venus (32)

EDIT: HẠ

Tin tức nhân vật:

Tên họ: Kiều Lạc · Fidel

Giới tính: Nam ###%

Tuổi tác: 22

Sức lực: 36

Trí lực: 82

Tinh thần lực: 99

Sức chống cự: 10

Độ nhanh nhẹn: 75

Sức chịu đựng: 25

May mắn: 1

Tài sản: 1638

Thông tin cá nhân hoàn chỉnh của Kiều Lạc bị tung lên diễn đàn, đây là một tập số liệu vô cùng cực đoan, chỉ trong chớp mắt, nó đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.

Về thể chất, cậu thậm chí còn chưa đạt đến mức tiêu chuẩn, nhưng trí lực và tinh thần lực của cậu lại hoàn toàn đạt chuẩn của người chơi cấp S, thậm chí tinh thần lực của cậu còn vượt xa những người chơi cấp S bình thường.

[Người dùng ẩn danh: 99! Tôi mẹ nó đời này chưa từng thấy ai có giá trị tinh thần cao như thế!]

[Người dùng ẩn danh: Giá trị trí lực cũng rất cao, bảo sao trước đó cậu ấy dám đưa ra yêu cầu thi đấu kiểu đó, hơn nữa còn đào hết gốc gác của người ta ra.]

[Người dùng ẩn danh: Độ nhanh nhẹn có lẽ là số liệu thể chất duy nhất vượt qua tiêu chuẩn của người mới này.]

[Người dùng ẩn danh: Ưu điểm và khuyết điểm của người mới này đều rất rõ ràng, nếu có thể tìm được một cộng sự có giá trị vũ lực cao, cho dù đến phó bản đạo Địa Ngục cũng không phải vấn đề.]



Đỗ Thanh đang âm thầm nhìn trộm ở một góc suýt chút nữa đã nghiến gãy răng chính mình.

Có lẽ chính nhờ màn thể hiện trong trận đấu ở Venus đã khiến Kiều Lạc nhận được sự chú ý của không ít người, có người không chỉ cố ý đi đến chỗ Chủ Thần mua số liệu hoàn chỉnh của cậu, hơn nữa còn đăng công khai chúng lên diễn đàn.

Trước mắt, Kiều Lạc chính là người duy nhất có khả năng cao sẽ hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính, cho nên phòng phát sóng trực tiếp của cậu nhanh chóng được mọi người chú ý, nhiệt độ dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng tăng lên.

Thứ 19, thứ 11, thứ 5…

Thứ hai…

Thứ nhất!

Kết quả tồi tệ nhất đối với hắn đã xảy ra.

[Người dùng ẩn danh: Rốt cuộc là ai đã cố tình tung ra mấy thông tin rời rạc thế? Hại bố đây suýt chút nữa bỏ lỡ một người mới đầy tiềm năng!]

[Người dùng ẩn danh: Cố ý chỉ đăng mấy số liệu không tốt, rốt cuộc người này có mục đích gì?]



Đầu mâu trên diễn đàn dần dần chỉ về phía hắn.

Bài đăng Đỗ Thanh đăng trước đó bị mọi người đào ra lần nữa, ngay cả thân phận của hắn cũng bị người ta điều tra.

Mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống thái dương.

Trong Sáu Cõi Luân Hồi, mọi bài đăng trên diễn đàn và bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đều sẽ được ẩn danh tự động, mọi người đều không biết đối phương là ai. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là thân phận của mọi người sẽ không bị người ta điều tra —— Người chơi có rất nhiều cách để điều tra ra thân phận của một người, dùng dị năng, dùng đạo cụ, hoặc đơn giản là trực tiếp đi vào không gian Chủ Thần…

Đỗ Thanh run rẩy định xóa bài đăng của mình, nhưng đã quá muộn.

Thông tin cá nhân của hắn đã bị người ta cố ý tung ra, từ tên, đến số liệu, tất cả đều được đăng công khai để mọi người xử tội.

[Người dùng ẩn danh: Đỗ Thanh? Sao tôi cảm thấy cái tên này hơi quen mắt nhỉ?]

[Người dùng ẩn danh: Hình như là người chơi tiến vào từ vòng trước nữa, lúc mới vào còn xếp hạng khá cao trên bảng xếp hạng người mới, nhưng sau đó lại mất hút.]

[Người dùng ẩn danh: Hắn làm mấy chuyện này để làm gì? Mẹ kiếp, ghê tởm chết tôi!]



Nhìn bài viết trên diễn đàn càng ngày càng có nhiều bình luận, ánh mắt Đỗ Thanh dần trở nên u ám.

Sau ánh hào quang lúc ban đầu, từ đó về sau, hắn chưa bao giờ có thể ngóc đầu trở lại, suốt một thời gian dài, hắn luôn bị nhấn chìm trong thế giới Luân Hồi, không khác gì một kẻ bình thường chật vật giãy giụa để tìm đường sống. Mỗi khi xuất hiện người mới ngay từ phó bản đầu tiên đã có thể bước lên bảng xếp hạng tân binh, hắn đều cảm thấy ghen tị đến điên cuồng.

Người mới đứng đầu bảng tân binh lần trước cũng đã bị hắn dùng đủ mọi cách để kéo xuống, cuối cùng rơi vào Đạo Địa Ngục, từ đó về sau hoàn toàn biến mất không bao giờ xuất hiện nữa.

Có thiên phú cao, dữ liệu khủng thì thế nào? Trong thế giới Luân Hồi, tất cả mọi người chẳng qua đều là dã thú không có tôn nghiêm, không ngừng dẫm đạp lên nhau để theo đuổi du͙© vọиɠ mà thôi.

Khuôn mặt Đỗ Thanh trở nên vặn vẹo, hắn cắn chặt răng, không ngừng nhìn chằm chằm vào những lời chế giễu, những bình luận chửi rủa hắn trên diễn đàn, giống như đang tự hành hạ chính mình.



Kiều Lạc ở trong phó bản hoàn toàn không biết trong thế giới Luân Hồi, phòng phát sóng trực tiếp của mình thế mà lại xảy ra một chuyện khúc chiết như vậy.

Từ sau khi Diana bị loại trừ, cậu không còn gặp được người này nữa. Mà trong những trận thi đấu kế tiếp, có rất ít dân cư trong trấn Venus dám gửi thư khiêu chiến cho cậu, toàn bộ thư khiêu chiến đều do cậu chủ động gửi đi.

Bởi vì số lượng tuyển thủ bị loại ngày càng nhiều, số người còn lại thì ngày càng ít, cho nên khoảng cách giữa các trận đấu cũng càng lúc càng ngắn. Ngoài những khoảng thời gian hiếm hoi dành cho triển lãm tranh của Will, Kiều Lạc gần như chỉ có hai trạng thái, hoặc là đang thi đấu, hoặc là đang trên đường đến trận thi đấu tiếp theo.

Hiện tại, cuộc thi chỉ còn lại 23 tuyển thủ.

Sau khi nhanh chóng kết thúc một trận đấu, Kiều Lạc cầm bức tranh cuối cùng mang đến cho Will.

Sau khi đưa tranh xong, cậu không trở về phòng mình, mà là dựa theo trí nhớ lần trước được Will dẫn đi, chủ động tìm tới cửa phòng thí nghiệm. Đứng trước cánh cửa kim loại lạnh băng, Kiều Lạc giơ tay lên gõ cửa.

“Xin chào…” Cửa mở, một cô gái có khuôn mặt non nớt, trên mặt còn có tàn nhang đứng ở bên trong, vừa thấy thanh niên tóc vàng đứng ngoài cửa, cô lập tức ngây người, ngay cả lời đang nói cũng bị kẹt trong cổ họng.

“Chào cô.”

Giọng nói của Kiều Lạc đã kéo cô gái trở về hiện thực, cô đỏ mặt, xấu hổ nhìn thanh niên có khuôn mặt tin xảo trước mắt, co quắp nói: “Xin… Xin lỗi, anh muốn tìm ai?”

“Wendell.” Kiều Lạc nói.

“Anh muốn tìm giáo sư Wendell?” Cô gái hơi giật mình, sau đó đi vào bên trong gọi người.

Không bao lâu sau, một người đàn ông mặc áo blouse trắng cười tủm tỉm xuất hiện. Hắn nhiệt tình giơ hai tay ra, “Chào cậu, tiểu Venus của tôi, không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau nhanh như vậy!”

Wendell cười rạng rỡ, đôi mắt nheo lại thành một đường chỉ, “Tiểu Venus có thể đánh bại Diana, đây đúng là một bất ngờ lớn! Quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu! Như vậy xin hỏi…”

Hắn chắp tay trước ngực, khuôn mặt háo hức chờ mong ghé sát vào khuôn mặt Kiều Lạc: “Xin hỏi tiểu Venus của tôi, lần này cậu đến đây tìm tôi là vì điều gì? Đừng nói là… Cậu cuối cùng cũng đã quyết định giao cơ thể mình cho tôi bảo quản rồi?”

“Tôi đến để cảm ơn anh.” Kiều Lạc lui về phía sau nửa bước, giọng điệu lịch sự khiến người ta không thể bắt bẻ chút nào, “Mặc dù lần trước Wendell tiên sinh giúp tôi là vì được Will nhờ vả, nhưng tôi cảm thấy bản thân vẫn nên đến nói lời cảm ơn trực tiếp mới thỏa đáng. Không biết tôi có quấy rầy thí nghiệm của Wendell tiên sinh không?”

“Hừm, tiểu Venus của tôi đáng yêu thật đó, nếu tôi nói cậu đã làm phiền tôi, vậy thì tiểu Venus của tôi, cậu định bồi thường cho tôi cái gì đây?”

“… Tôi rất xin lỗi.” Kiều Lạc lấy tấm thiệp mời mà cậu đã xin từ chỗ Will đưa ra, “Đây là thiệp mời của buổi triển lãm tranh do tôi và Will tiên sinh cùng nhau tổ chức, hy vọng Wendell tiên sinh có thể tới tham gia. Như vậy, hiện tại tôi sẽ không quấy rầy thêm nữa.”

Nói xong, cậu xoay người chuẩn bị rời đi.

“Ấy~” Wendell nhận thiệp mời, “Chờ đã.”