EDIT: HẠ
Hắn nhanh chóng vòng ra phía trước Kiều Lạc, chặn đường đi của cậu. Hắn kẹp tấm thiệp mời tinh xảo ở giữa kẽ tay, có chút hài hước nói: “Lời cảm ơn của tiểu Venus, tôi đương nhiên sẽ nhận. Nhưng cậu đã mất công tới tận đây rồi, cậu có muốn vào trong tham quan một chút không?”
Đôi mắt đang nheo lại hơi hơi mở ra, để lộ một đôi đồng tử nâu sẫm vẩn đυ.c, “Biết đâu bên trong còn có “Nhà” tương lai của cậu thì sao…”
Áo sơ mi màu trắng ôm sát lấy thân hình mảnh khảnh của thanh niên, thân là người trực tiếp đo lường số liệu cho cậu trong vòng sơ tuyển, Wendell rất rõ ràng, ẩn dưới lớp vải mỏng manh này là đường cong thân thể hấp dẫn tới mức nào.
Chú thỏ trắng ngây thơ đơn thuần không thể khống chế được lòng hiếu kỳ của chính mình, nó ngây thơ tiếp nhận lời mời của gã thợ săn, không hề phòng bị mà bước vào bẫy rập đã được thợ săn giăng sẵn.
Nụ cười trên môi Wendell càng ngày càng mở rộng, hắn hào hứng dẫn Kiều Lạc đi vào bên trong, giới thiệu cho cậu từng phòng thí nghiệm.
…
Cùng lúc đó, ở khu vực thi đấu.
Ngụy Hàm dùng nửa điểm ưu thế thắng đối thủ của mình sát nút, vừa mới trở về phòng, cô ta đã nhận được một bức thư khiêu chiến mới —— Trường thương.
Từ trước tới nay, cô ta luôn là người ra tay trước, lựa chọn điểm yếu của đối thủ để khiêu chiến. Nhưng càng về sau, những người trụ lại càng ngày càng mạnh, việc chọn mục tiêu khiêu chiến cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Mà hiện tại, thư khiêu chiến thế mà lại trực tiếp tới cửa, không cho cô ta một chút cơ hội chuẩn bị nào.
Ngụy Hàm nhìn hạng mục khiêu chiến trong thư, thân thể không khỏi run lên.
Trường thương… Đây là thứ từ trước đến nay cô ta chưa từng tiếp xúc, người khiêu chiến cô ta còn là một cư dân ở thị trấn Venus, người này cực kỳ nổi tiếng với vẻ đẹp cơ bắp và sức mạnh.
Sức mạnh và độ nhanh nhẹn của cô ta chỉ được cường hóa đến mức trung bình, kết quả trận đấu này đã quá rõ ràng —— Cô ta sẽ bị gã đàn ông cường tráng kia đâm xuyên qua người, cuối cùng đổ máu quá nhiều mà chết.
Làm sao bây giờ?
Tâm trí Ngụy Hàm rối loạn trong một cái chớp mắt, cô ta vội vàng mở giao diện nhân vật của mình, mở danh sách đạo cụ ra, nhanh chóng lướt xem.
Không có, chẳng có gì cả.
Người mới kia đã đoán đúng, trong phó bản Cõi Người, gần như tất cả đạo cụ đều bị hạn chế. Những đạo cụ siêu tự nhiên sẽ bị cấm sử dụng, mà những đạo cụ khác cũng bị suy yếu đi rất nhiều.
Ngụy Hàm nhìn đạo cụ duy nhất bản thân có thể sử dụng ——
Độc tố Mela: Trong điều kiện bình thường, có thể khiến sinh vật nặng 10 tấn rơi vào trạng thái ngủ say trong vòng 3 giờ; ở trong phó bản Cõi Người, đạo cụ sẽ bị suy yếu, sau khi suy yếu, chỉ có thể khiến một người trưởng thành hôn mê trong vòng 30 phút.
Đạo cụ là thứ vô cùng hiếm có trong thế giới Luân Hồi, đạo cụ này là cô ta vô tình có được trong một lần làm phó bản, cô ta… thật sự không nỡ dùng.
Hơn nữa tác dụng của nó còn bị giảm đi đáng kể, hoàn toàn không thể phát huy được toàn bộ hiệu quả. Nhưng mà…
Đúng lúc Ngụy Hàm cắn răng chuẩn bị đưa ra quyết định, cửa phòng cô ta bị gõ vang, một người đàn ông trung niên tóc đen đeo kính, ăn mặc âu phục gọn gàng xuất hiện trước mặt cô ta, đồng thời đưa ra một giao dịch.
Cùng lúc đó, một người mặc đồ đen ăn mặc tương tự cũng ngăn cản Hoa Tu Minh đang chuẩn bị bước lên sân khấu.
Nghe thấy người áo đen miêu tả, Hoa Tu Minh khϊếp sợ trợn tròn mắt: “Cái gì? Ông chủ các người muốn quy tắc ngầm với tôi?”
Người áo đen gật đầu, “Chỉ cần cậu đồng ý, chúng tôi có thể đảm bảo cậu sẽ lọt được vào vòng thứ tư của cuộc thi.”
Người áo đen vừa nói xong, Hoa Tu Minh không chút khách khí phá lên cười: “Ha ha ha ha ha ha, không ngờ có một ngày ông đây cũng gặp phải chuyện này!”
“Ông chủ của các ông là nam hay nữ?”
Người áo đen hơi khựng lại, sau đó trả lời: “Nam.”
Hoa Tu Minh lập tức từ chối: “Xin lỗi nhé, ông đây không có hứng thú với đàn ông.”
Người áo đen: … Cậu là người được bao nuôi hay người đi bao nuôi thế?
Hoa Tu Minh từ chối xong liền dứt khoát đi vòng qua người này, đi về phía sân khấu.
“Khoan đã! Cậu chắc chắn không muốn suy nghĩ lại sao?”
Hoa Tu Minh không thèm quay đầu cười nhạo: “Mấy người xem thường ai đấy? Ông đây còn cần quy tắc ngầm mới có thể qua được vòng này sao? Đợi đấy mà xem, lần này đối thủ của tôi sẽ bị đau bụng, còn tôi sẽ thắng mà không cần phải làm bất cứ thứ gì!”
…
Trong phòng thí nghiệm, Kiều Lạc theo chân Wendell đi xuống tầng hầm. Đột nhiên, Kiều Lạc dừng lại trước một thùng chứa.
Đó là một thùng chứa hình trụ làm bằng thủy tinh cao bằng một người trưởng thành, bên trong ngâm một cơ thể người đang nhắm nghiền hai mắt. Sở dĩ cậu dừng lại là bởi vì người này có dị dạng rất nghiêm trọng, hơn nữa, dị dạng của người này còn nghiêm trọng hơn so với những dị dạng mà cậu đã từng nhìn thấy trước đó.
Nghiêm trọng đến mức không biết có thể gọi người này là “Người” được nữa không.
Bàn tay bàn chân của hắn to một cách mất cân đối, mu bàn tay và mu bàn chân phủ đầy lông nâu rậm rạp. Mà trái ngược với bàn tay bàn chân to rộng, tứ chi của hắn lại cực kỳ gầy nhỏ, ngay cả thân thể cũng chỉ còn lại da bọc xương, gầy gò đến đáng sợ.
Hắn cúi gằm mặt xuống, khiến người ta không thể nhìn thấy khuôn mặt của chính mình. Nhưng chỉ với vẻ ngoài này cũng đủ khiến người bình thường không có dũng khí đi nghiên cứu khuôn mặt của hắn.
“Ồ? Tiểu Venus của tôi có hứng thú với thứ này sao?”
“Đây là cái gì?” Kiều Lạc biết rõ còn cố hỏi.
Wendell hạ giọng, vẻ mặt thần bí: “Đây là nguyền rủa nha ~”
“Tiểu Venus đừng nhìn nữa thì hơn, nếu lỡ làm bẩn đôi mắt màu lam xinh đẹp của cậu thì không tốt lắm đâu.”
“Nguyền rủa?” Kiều Lạc giương mắt nhìn lại, đây là lần thứ ba cậu nghe thấy từ này.
“Đúng vậy, nguyền rủa. Tiểu Venus cảm thấy tò mò sao?”
“Ừm, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về chuyện này.” Vẻ mặt Kiều Lạc vẫn ôn hòa, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ đơn thuần đang cảm thấy tò mò về một điều mới lạ.
“Ha ha ha, dù sao nói cho cậu cũng chẳng sao, thực ra chính là…” Wendell thần bí hạ thấp giọng nói, “Những kẻ không đủ thành kính khi phụng dưỡng nữ thần sẽ bị giáng xuống lời nguyền, khiến cho bọn họ trở nên… Vô cùng xấu xí.”
“Lời nguyền của thần linh, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy khái niệm kiểu này.”
“Cậu là người xứ khác, không biết cũng không có gì lạ.” Wendell khoan dung nói.
“Venus là tên của nữ thần, anh gọi tôi là ‘Tiểu Venus’ sẽ không có vấn đề gì chứ? Trên người tôi cũng không có huyết mạch nữ thần.” Kiều Lạc dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói ra những lời này, giống như đây chỉ là một lời bông đùa.
“Ha ha ha ha, tôi cũng không nông cạn giống như những người khác ~” Wendell nghịch ngợm nháy mắt với cậu một cái.
“Phòng nghiên cứu của giáo sư Wendell đang nghiên cứu cách chữa trị nguyền rủa sao?”
“Đúng thế, tôi chuyên nghiên cứu những nguyền rủa nghiêm trọng như thế này. Chẳng qua ngoại trừ những thứ này, tôi còn phụ trách chỉnh hình cho một số người… Đương nhiên, tiểu Venus yêu dấu, cậu đã là khuôn mẫu hoàn hảo nhất rồi, tất nhiên không cần quan tâm đến những thứ này!”
“Ồ? Nếu vậy, vì sao giáo sư Wendell còn đảm nhiệm thêm cả vai trò kiểm tra thí sinh trong vòng sơ tuyển đầu tiên?”
“À, chuyện này hả.” Wendell nhíu mày bất mãn, oán giận nói, “Đương nhiên là bị bắt đi làm việc khổ sai rồi.”
“À, đương nhiên, bây giờ tôi lại cảm thấy vô cùng biết ơn, nếu không tới đó tôi cũng không thể gặp được cậu!”
Kiều Lạc lễ phép cười khẽ, giống như vô tình nhắc tới: “Cảm ơn giáo sư Wendell đã thưởng thức. Cuộc thi có giáo sư Wendell tự mình trấn cửa ải, hẳn là tất cả mọi người đều cảm thấy rất yên tâm. Không biết giáo sư Wendell đã để bao nhiêu người vượt qua vòng sơ tuyển? Chắc là giáo sư phải kiểm tra rất nghiêm khắc đúng không?”
Wendell bị lời nói của Kiều Lạc lấy lòng, hắn vỗ vai thanh niên tóc vàng, “Ha ha ha, thực ra ngoài tôi ra, cái tên đàn ông đeo mắt kính kia phụ trách nhiều việc hơn tôi nhiều. Hắn để một đống kẻ xấu xí qua ải, cuối cùng có tổng cộng 628 người tiến vào vòng trong, nếu để tôi đích thân kiểm tra, con số này chắc chắn sẽ giảm đi một nửa.”
Kiều Lạc ngoài miệng vẫn tiếp tục tán dương hắn.
628 người, 458 đứa…
Ngày đó sau khi cậu trở về, cậu đã cẩn thận đếm số người ngồi lại xem thi đấu, vừa đúng 170 người.