EDIT: HẠ
Trong căn phòng bị đóng kín, ánh mặt trời vàng nhạt xuyên qua khung cửa sổ, một nửa ánh sáng rơi xuống sàn nhà, một nửa ánh sáng dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo khó phân biệt được nam nữ của thanh niên.
Thanh niên tùy ý tựa người lên ghế dài, nửa thân mình chìm trong ánh nắng, mái tóc vàng óng ánh phản chiếu ánh sáng mặt trời, tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
Cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, vang lên một tiếng “Lạch cạch” đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Hoa Tu Minh vội vàng lao vào trong phòng, vừa đi tới cửa đã bị cảnh tượng mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt làm cho kinh ngạc, cậu ta nhanh chóng hoàn hồn, âm thầm gia cố lại phòng tuyến “thẳng nam” của chính mình.
“Ha ha ha ha, anh Kiều anh biết gì không? Lần này đối thủ của tôi là một cư dân ở thị trấn Venus, hắn hùng hổ gửi thư khiêu chiến cho tôi, vậy mà cuối cùng lại ăn hư bụng sau đó không thể lên sân khấu…”
“Tôi chỉ thuận miệng giả ngầu một chút thôi, không ngờ lời nói của tôi thế mà lại biến thành sự thật!”
Kiều Lạc hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cậu ta: “Có người chặn cậu lại muốn giao dịch với cậu?”
“Giao dịch gì chứ?” Hoa Tu Minh lắc tay, giọng tràn đầy phẫn nộ cùng khiển trách, “Đây rõ ràng là “bao nuôi” trắng trợn, tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên, vậy mà hắn cũng dám xuống tay!”
Kiều Lạc quay đầu, lông mi dài cong vυ't hơi rủ xuống, đôi mắt xanh thẳm trầm tĩnh như mặt hồ nhìn về phía Hoa Tu Minh, bình thản an ủi thiếu nam đang bị tổn thương sau khi gặp phải “Giao dịch người lớn”.
Bị ánh mắt màu lam bảo ngọc của thanh niên nhìn chằm chằm, lời oán giận ra tới miệng lập tức bị Hoa Tu Minh nuốt ngược vào trong. Cậu ta không nhịn được thầm cảm khái, dung mạo của anh Kiều không đi làm yêu cơ họa quốc thì đúng là quá đáng tiếc.
Anh Kiều đẹp như vậy, tính cách còn dịu dàng, đúng là thiên thần giáng thế!
Đang điên cuồng thổi rắm cầu vồng ở trong lòng, Hoa Tu Minh chợt nghe thấy đối tượng bị mình thổi rắm cầu vồng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ngoài cậu ra, còn có ai khác không?”
“Hả?” Hoa Tu Minh hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng gật đầu, “Đúng đúng đúng, tôi còn thấy hắn ta đi tìm một người phụ nữ tóc đỏ… Đúng là chay mặn đều ăn nha!”
“Đúng rồi, anh Kiều. Sau khi kết thúc thi đấu, tôi không nhận được bất kỳ thông báo nào về trận đấu tiếp theo, hình như vòng thi đấu này đã kết thúc rồi!” Hoa Tu Minh ngửa đầu than thở, “Còn một vòng nữa, rốt cuộc khi nào mới có thể thi xong!”
“Cũng không biết những người mất tích bây giờ thế nào rồi…” Giọng nói của Hoa Tu Minh dần trùng xuống, lộ rõ vẻ chán nản.
Đôi mắt xanh thẳm của thanh niên phản chiếu rõ nét gương mặt chán nản của thiếu niên, đôi mắt vẫn bình tĩnh không có một tia gợn sóng.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Tiến độ thăm dò phó bản của tôi đã đạt tới 60% rồi.”
“Thật hả? Anh Kiều đỉnh quá!”
“Ừm.” Trong đồng tử xanh thẳm phản chiếu khuôn mặt sáng bừng của thiếu niên, ánh mắt dần sáng ngời.
“Tất cả tuyển thủ mất tích đều đang ở trong Thần Điện.”
Hoa Tu Minh đột nhiên đứng lên, “Cái gì? Thật hay giả vậy?”
Cậu ta cố gắng kiềm chế kích động, vội hỏi: “Anh Kiều, anh làm sao biết được?”
“Tôi đã tìm người của ban tổ chức hỏi một chút. Số lượng trong Thần Điện cộng thêm số tuyển thủ còn lại vừa đủ 628 người.”
“Nhưng… Lỡ đâu chỉ là trùng hợp thì sao?” Hoa Tu Minh dè dặt hỏi, không dám ôm hy vọng quá lớn.
“Có thể, nhưng mà…” Kiều Lạc nhắm mắt.
Trí nhớ của cậu rất tốt, giọng nói ngây thơ vui sướиɠ của đứa trẻ như còn văng vẳng bên tai, đối thoại nhẹ nhàng tràn đầy hy vọng, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại ẩn chứa sự quỷ dị khó lường ——
“Này, hôm qua tôi mới đếm thử, đồ ăn của chúng ta đã có 458 đứa rồi!”
“Biết rồi, ông nội tôi nói đã đến vòng tứ ba rồi, rất nhanh thôi chúng ta sẽ trở nên giống với bọn họ.”
…
“Vòng thi thứ ba”… Lúc ấy bọn họ cũng vừa bước vào vòng thi thứ ba.
Thanh niên tóc vàng đang dựa người vào ghế đột nhiên ngồi dậy, cậu đưa lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt ngược sáng như bị phủ một tầng bóng mờ. Cậu nói với giọng thong thả: “Những tuyển thủ bị loại khỏi cuộc thi sẽ bị đưa vào Thần Điện giam giữ, trở thành thức ăn cho đám trẻ dị dạng…”
“Đây chính là thuốc giúp bọn họ hóa giải ‘nguyền rủa’.”
“Cho nên… Rốt cuộc nguyền rủa này là cái gì?” Giọng Hoa Tu Minh trở nên run rẩy.
Trước kia khi xem phim, cậu ta chưa từng sợ mấy tội phạm gϊếŧ người liên hoàn, nhưng nếu là phim kinh dị ma quỷ, cậu ta có thể sợ hãi gào thét phá ba tầng lầu.
“Là ‘Sự xấu xí’.”
“…Là sao?” Hoa Tu Minh chưa kịp phản ứng.
Kiều Lạc lặp lại một lần: “Đối với người dân Venus mà nói, lời nguyền của thần minh sẽ khiến con cháu của bọn họ trở nên dị dạng và xấu xí, đối với bọn họ, ‘Xấu xí’ chính là một loại nguyền rủa.”
Biểu cảm của Hoa Tu Minh trở nên phức tạp: “Dáng vẻ của bọn họ… Đúng là đẹp hơn người bình thường khá nhiều.”
Venus không có người xấu xí, vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp mới là điều hiển nhiên đối với bọn họ. Hiện tại, rất nhiều minh tinh và người nổi tiếng trên mạng đều xuất thân từ Venus, trấn nhỏ bốn bề là núi này thực sự xứng danh là “Nơi sản sinh ra các mỹ nhân”, cho nên mới được đặt tên là “Quê hương của Venus”, cái tên này ám chỉ nơi đây chính là quê hương của các mỹ nhân.
Có lẽ, trong lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bọn họ còn sẽ cảm thấy kinh ngạc khi phát hiện, trên thế giới này thế mà còn có những người “Xấu” như vậy.
Hoa Tu Minh nghĩ tới đây liền sờ khuôn mặt chính mình, cậu ta cảm thấy mình lớn lên cũng không xấu, từ nhỏ đến lớn, cậu ta từng được người khác thổ lộ không ít lần —— đương nhiên là trên cơ sở không có người so sánh cậu ta với anh Kiều.
Hoa Tu Minh vò đầu lẩm bẩm: “Không phải nói phó bản Cõi Người sẽ không có quỷ thần linh tinh sao? Vậy vì sao nơi này lại có nhiều người dị dạng như vậy?”
“Bởi vì hôn nhân cận huyết.”
Bọn họ cực kỳ bài xích người ngoài, lại vô cùng coi trọng huyết thống, bọn họ tự xưng chính mình là hậu duệ của “Venus”. Vì vậy bọn họ không chấp nhận kết hôn với người ngoại lai, mà chủ yếu chỉ kết hôn với người trong trấn, thậm chí một số người sẽ lựa chọn kết hôn cận huyết để giữ được sự “Thuần khiết” trong huyết mạch của chính mình.
Cũng vì lý do này, cô bé trùng tên với thánh nữ Venus kia vì là con của một người dân bản địa với một thương nhân nước ngoài, cho nên đã bị coi là kẻ làm ô uế huyết mạch thần minh. Từ nhỏ đến lớn, nói dễ nghe một chút thì là cô bé được nuôi dưỡng ở thần điện, nói thẳng ra thì chính là bị giam cầm ở bên trong, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.
Khi nhắc đến mẹ của cô gái kia yêu đương với thương nhân người xứ khác, vẻ mặt của Will dữ tợn đến mức nào, Kiều Lạc vẫn có thể nhớ rõ.
Nhưng họ hàng gần kết hôn cũng đồng nghĩa với việc nguy cơ xuất hiện dị dạng, bệnh tật và khuyết tật sẽ gia tăng mạnh mẽ.
Hoa Tu Minh kinh ngạc há to miệng: “Bọn họ nghĩ rằng ăn thịt tuyển thủ tham gia cuộc thi là có thể hóa giải được nguyền rủa sao?! Đã là thời đại nào rồi?! Bọn họ coi đám người thi đấu như chúng ta thành đồ ăn, bọn họ muốn ăn thịt người?!”
“Khoan đã… Chẳng trách dân bản địa ở nơi này hoàn toàn không sợ hãi khi bị loại trừ và mất tích.” Thậm chí lúc biết mình bị loại, bọn họ còn mang vẻ mặt tràn đầy tự hào.
Hoa Tu Minh sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, “Hay chúng ta trực tiếp đi hỏi người địa phương đi?”
“Tôi khuyên cậu đừng nên làm như vậy.”
“Vì sao?”
“Người bình thường không thể nói lý được với kẻ điên….”
Trong bóng tối ngược sáng, đôi mắt xanh thẳm của Kiều Lạc như một tấm kính thủy tinh đã phủ bụi, tỏa ra ánh sáng âm u lạnh lẽo.
Ba ký tự màu đen bên dưới mắt phải, vốn thường bị lu mờ bởi những đường nét tinh xảo khác trên gương mặt, giờ phút này lại vô tình tô điểm cho vẻ đẹp của thanh niên, khiến khuôn mặt cậu có thêm vài phần cấm kỵ và thần bí.
Hoa Tu Minh lặng im không nói gì, thông báo thi đấu đột nhiên vang lên trong hành lang. Trong không gian yên tĩnh, âm thanh lanh lảnh của nữ phát thanh viên càng trở nên rõ ràng vang dội.
“Vòng thi thứ ba đã kết thúc, vòng đấu cuối cùng sắp bắt đầu!”
“Đầu tiên, chúng tôi xin chúc mừng 13 tuyển thủ đã xuất sắc tiến vào vòng thứ tư —— Kiều Lạc, Diana, Thor, Maggie… Hoa Tu Minh, Ngụy Hàm…”
Từ 628 người dự thi, đến cuối cùng chỉ còn lại 13 người. Hoa Tu Minh chớp mắt, nhận ra bốn cái tên quen thuộc trong số đó.
“Cô thánh nữ kia cũng thăng cấp sao?” Hoa Tu Minh khϊếp sợ.