Vài ngày sau khi lá đơn nặc danh được gửi đi, không khí trong nhà máy nơi Trần Hạo làm việc trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Tin tức về một cuộc điều tra nội bộ liên quan đến quan hệ nam nữ bất chính nhanh chóng lan rộng. Thập niên 70 là thời kỳ mà các vấn đề đạo đức cá nhân bị giám sát nghiêm ngặt, đặc biệt đối với những cán bộ, nhân viên nhà máy. Một khi bị kết luận có hành vi sai trái, hậu quả có thể rất nghiêm trọng, từ khiển trách, phê bình công khai, thậm chí là mất việc.
Trần Hạo ban đầu không hề hay biết, vẫn sinh hoạt bình thường như mọi ngày. Nhưng chỉ sau một buổi sáng, hắn nhận thấy những ánh mắt khác lạ từ đồng nghiệp, những lời bàn tán rì rầm sau lưng. Hắn dần cảm thấy có điều gì đó không ổn. Khi bị tổ trưởng gọi lên văn phòng, hắn mới thực sự ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
“Trần Hạo, cậu hãy thành thật khai báo. Có người đã tố giác cậu có quan hệ bất chính với một phụ nữ bên ngoài. Chúng tôi đã nhận được đơn thư và đang tiến hành xác minh”. Tổ trưởng nghiêm giọng nói.
Trần Hạo sững sờ, trong đầu lập tức xoay chuyển hàng loạt suy nghĩ. Ai đã tố cáo hắn? Ai lại dám bày ra chuyện này? Hắn lập tức nghĩ đến Vân Kỳ, nhưng lại nhanh chóng phủ nhận khả năng này. Trong mắt hắn, Vân Kỳ chỉ là một cô gái hiền lành, nhẫn nhịn, làm sao có thể có gan làm ra chuyện này.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, cười gượng:
“Tổ trưởng, chắc chắn đây là sự hiểu lầm. Tôi luôn tuân thủ quy định của nhà máy, chưa từng làm chuyện gì sai trái cả.”
Nhưng tổ trưởng không dễ bị thuyết phục. Ông ta ném một xấp giấy xuống bàn là đơn tố giác, kèm theo một số lời khai của các người có liên quan khác. Một số người đã nhìn thấy Trần Hạo và Lưu Mai lén lút gặp gỡ bên ngoài, thậm chí có người còn chứng kiến hắn nhiều lần đưa tiền, quà cáp cho cô ta. Những bằng chứng gián tiếp này tuy chưa đủ để kết tội, nhưng cũng khiến hắn không thể nào phủ nhận hoàn toàn.
“Cậu nên suy nghĩ kỹ trước khi trả lời. Nhà máy chúng ta không dung túng cho những hành vi như vậy. Nếu cậu thực sự có vấn đề, tổ chức sẽ xử lý nghiêm minh”. Tổ trưởng lạnh lùng nói.
Trần Hạo bắt đầu hoảng loạn. Nếu chuyện này vỡ lở, không chỉ danh tiếng mà cả tương lai của hắn cũng sẽ bị hủy hoại. Hắn vội vã phủ nhận, cố gắng biện minh, nhưng ánh mắt sắc bén của tổ trưởng đã nhìn thấu sự lo lắng trong hắn. Cuộc điều tra vẫn tiếp tục, và với những chứng cứ ngày càng nhiều, Trần Hạo biết rằng, lần này, hắn không thể dễ dàng thoát thân như trước.