Một tháng trôi qua, cuộc sống của Liễu Như Yên đã dần ổn định hơn.
Mỗi ngày cô đều dành thời gian dạy phụ đạo cho nhóm học sinh cá biệt. Ban đầu, cô nghĩ rằng họ chỉ miễn cưỡng học vì tiền, nhưng không ngờ rằng sau một thời gian, họ thực sự có tiến bộ.
Khoản tiền kiếm được từ việc dạy phụ đạo đã giúp cô nhẹ nhõm phần nào về tài chính. Ít nhất, cô có thể tự lo một số chi phí mà không cần mẹ quá vất vả.
Nhưng sự yên bình ấy không kéo dài lâu.
Vào một buổi chiều, mẹ cô trở về nhà với đôi mắt đỏ hoe.
“Mẹ…”
Liễu Như Yên vừa gọi, bà đã vội quay mặt đi, cố giấu sự yếu đuối.
“Mẹ không sao, chỉ hơi mệt thôi.”
Nhưng dù bà có giấu thế nào, Liễu Như Yên vẫn nhận ra điều bất thường.
Sau một hồi gặng hỏi, cuối cùng mẹ cũng thở dài nặng nề.
“Mẹ… bị đuổi việc rồi.”
Sau khi nói ra thì mẹ cô như sụp đổ.
Liễu Như Yên cứng đờ, siết chặt tay.
“Tại sao? Công việc của mẹ rõ ràng rất tốt mà!”
Mẹ cô miễn cưỡng cười khổ.
“Bọn họ nói công ty cần tinh giản nhân sự… Nhưng mẹ biết, không phải chỉ đơn giản như vậy.”
Bà không nói tiếp, nhưng Liễu Như Yên đã đoán ra.
Lý Cẩm!
Cô nghiến răng, lòng dâng lên cảm giác phẫn nộ tột cùng.
Và đúng như cô nghĩ, vài ngày sau, cô tình cờ thấy mẹ mình đứng trước một quán ăn nhỏ, bị chặn lại bởi một người phụ nữ sang trọng.
Lý Cẩm.
Bà ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt khinh miệt nhìn mẹ cô:
“Liễu Như Vân, tôi đã cảnh báo chị từ trước rồi mà, đúng không? Người nên biết thân biết phận thì tốt nhất nên tự giác rời đi, đỡ làm mất mặt bản thân.”
Mẹ Liễu Như Yên nắm chặt góc áo, giọng nghẹn lại:
“Cô… chính là cô ép họ sa thải tôi?”
Lý Cẩm cười lạnh.
“Chị nghĩ một công ty nhỏ như vậy lại giữ một người như chị sao? Không có bằng cấp, không có quan hệ, không có giá trị lợi dụng. Chị tồn tại chỉ là nhờ lòng thương hại của người ta thôi.”
Mẹ Liễu Như Yên run rẩy.
“Cô rốt cuộc muốn gì? Tôi đã rời khỏi nhà họ Vũ, cũng không hề quấy rầy cuộc sống của các người, tại sao cứ phải đẩy mẹ con tôi vào đường cùng?”
Lý Cẩm nhếch môi, ánh mắt đầy giễu cợt:
“Vì tôi thấy khó chịu, nếu Lý Cẩm tôi còn sống ngày nào, chị và con gái chị, đừng mong có ngày lành tháng tốt.”
Cô ta nói xong, nhấc túi xách lên, xoay người rời đi, để lại mẹ Liễu Như Yên đứng đó, đôi mắt tràn đầy bất lực.
Liễu Như Yên trốn sau góc tường, tay siết chặt đến mức móng tay cắm vào da.
Cô không thể tha thứ cho chuyện này.
Tuyệt đối không thể!
Sau khi Lý Cẩm rời đi, Liễu Như Yên vội chạy đến bên mẹ, đỡ bà ngồi xuống bậc thềm bên đường.
“Mẹ, đừng lo! Cùng lắm thì mình tìm việc khác!”
Mẹ cô miễn cưỡng cười, nhưng vẻ mặt vẫn đầy âu lo.
“Như Yên, mẹ không thể không làm việc. Chi phí sinh hoạt, tiền thuê nhà, tiền học phí của con… Mẹ”
“Mẹ!”
Liễu Như Yên cắt ngang lời bà, nắm chặt tay mẹ, ánh mắt kiên định.
“Không cần tìm việc ngay bây giờ! Mẹ đã vất vả quá nhiều rồi, nhân dịp này hãy nghỉ ngơi một thời gian đi.”
“Nhưng…”
“Mẹ sợ không đủ tiền chi tiêu đúng không?”
Liễu Như Yên nói rồi liền lấy ra một phong bì tiền đã được chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng đặt vào tay mẹ.
“Đây là tiền con dành dụm được từ việc dạy phụ đạo. Mẹ cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi, trong thời gian này để con lo một phần chi tiêu trong nhà.”
Mẹ cô kinh ngạc nhìn phong bì tiền, bàn tay run rẩy.
“Như Yên… Con…”
“Con đã lớn rồi, có thể phụ giúp mẹ một chút. Mẹ đừng lo lắng quá, con sẽ không để mẹ phải chịu khổ đâu.”
Mẹ Liễu Như Yên nhìn con gái mình, đôi mắt đỏ hoe, xúc động đến mức không nói nên lời.
Bà đã nghĩ rằng mình phải mạnh mẽ chống đỡ gia đình này, nhưng không ngờ rằng con gái mình đã âm thầm trưởng thành như thế.
Bà nắm chặt tay con gái, giọng khàn khàn:
“Cảm ơn con, Như Yên…”
Liễu Như Yên mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi cay đắng.
Cô không muốn mẹ phải cảm ơn cô, cô chỉ muốn bà có thể sống yên bình, không cần quá vất vả nữa.
Nhưng như vậy đã đủ chưa? Cô biết mẹ sẽ không nghe lời mà sẽ lén kiếm việc nhưng cô sợ cơ thể mẹ sẽ chịu không nổi.
Chỉ dựa vào số tiền cô kiếm được từ việc dạy phụ đạo, có thể duy trì được bao lâu?
Muốn thoát khỏi hoàn cảnh này, cô cần một kế hoạch lâu dài hơn.
Cô cần mạnh mẽ hơn, cần có nhiều tiền hơn…
Cô không muốn để bất kỳ ai có cơ hội chèn ép mẹ mình nữa!