Trợ lý cầm chiếc ô, bước ra cửa, trả lại cho chủ nhân của nó.
Sầm Mộ vội rời đi, đến khi ra gần tới cửa, mới nhớ ra mình quên mang ô.
Cơn mưa bên ngoài không nhỏ, mưa rơi lộp bộp xuống mặt đất, có vài giọt bắn lên giày của cô, cô khẽ thu chân lại, tránh để bùn đất vấy lên.
Ngay khi cô định quay vào trong lấy ô, đã nhìn thấy có người mang nó ra cho mình.
Người đưa ô tới là trợ lý, nói rằng Phó tổng bảo mang ô ra cho cô.
Sầm Mộ thoáng ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi: "Phó tổng?”
Trợ lý gật đầu: "Đúng vậy, sếp của chúng tôi thấy cô đi vội quá, quên mang ô, nên bảo tôi đưa ô ra cho anh.
Sầm Mộ đoán vừa rồi có lẽ anh đã nhìn thấy cô.
Dù gì hai người cũng đã từng gặp nhau mấy lần, hẳn là không đến mức anh không nhận ra cô.
Cô nói cảm ơn rồi bảo trợ lý quay về.
Trợ lý hoàn thành nhiệm vụ, trở lại bên cạnh Phó Tự Bạch, cúi đầu nhẹ giọng nói vài câu.
Phó Tự Bạch không mấy bận tâm, dừng lại một chút rồi cũng xoay người đi ra ngoài.
Nhưng khi đi tới cửa, anh chợt phát hiện vấn còn có người đứng ở đó.
Cô đứng dưới mái hiên, cổ tay trắng nõn cầm chiếc ô giấy dầu vẽ lá trúc xanh, váy gấm màu trắng anh đào ôm lấy dáng người mảnh mai yêu kiều. Chiếc váy trên người cô được may đo tinh xảo, đường chỉ thêu tỉ mỉ, từng mũi kim đều dụng tâm khéo léo. Ánh trăng vương trên người cô, từng tầng từng lớp chiếu rọi, làm bóng dáng cô nổi bật hẳn giữa cảnh vật xung quanh.
Có lẽ Sầm Mộ nghe thấy tiếng bước chân nên bất giác quay đầu lại.
Nhìn thấy Phó Tự Bạch, Sầm Mộ cũng không bất ngờ.
Tốt xấu gì cô cũng là thiên kim tiểu thư xuất thân từ thế gia dòng dõi nghệ thuật, cho dù đối diện với nhân vật tầm cỡ cỡ nào, sống lưng cô vẫn thẳng tắp, ánh mắt cũng không hề né tránh.
Phó Tự Bạch tiến thêm về vài bước, rồi dừng lại bên cạnh cô.
“Vẫn chưa đi à?” Câu hỏi vô cùng tự nhiên được thốt ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông.
Khi anh một tay đút túi bước tới, hương trầm hương ô mộc thanh thoát liền thoảng qua chóp mũi cô.
Sầm Mộ khẽ động cánh mũi, lập tức nhận ra hương nước hoa này.
Hương đầu là hương bưởi nhẹ nhàng khoan khoái, hương sau là hương trầm hương ấm áp dịu dàng.
Gu nước hoa của Phó Tự Bạch cũng rất tinh tế, hương nước hoa thanh đạm này rất hợp với anh.
Anh vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, linh động:
“Mưa to quá, tôi đợi một lát nữa rồi đi. Hơn nữa, Phó t đặc biệt bảo người đưa ô tới cho tôi, tôi cũng phải trực tiếp cảm ơn mới phải phép.”
Cô quả nhiên là người khéo ăn khéo nói.
Khóe môi Phó Tự Bạch hơi cong lên, giọng điệu nhàn nhạt: "Trợ lý đưa giúp thôi, không cần khách sáo như vậy.”
Sầm Mộ phản bác: "Đó cũng coi như là lòng tốt của Phó tổng.”
Phó Tự Bạch có chút bất ngờ trước dáng vẻ lanh lợi của cô gái nhỏ này.
Mấy lần trước gặp cô ở yến tiệc, cô hầu như không nói gì.
Có lẽ là tuổi còn nhỏ, thiếu nữ nhiều tâm tư, nên ở những dịp có mặt trưởng bối, cô đều im lặng, sợ nói ra điều không nên nói.
Đôi khi trưởng bối nhà họ Sầm gọi cô đến chào hỏi, Sầm Mộ ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, lễ phép gọi một tiếng "Anh Phó".
Phó Tự Bạch không tiếp xúc nhiều với cô, chỉ biết cô là thiên kim nhà họ Sầm, hơn nữa còn là vị hôn thê của Tần Ngọc Minh.
Ngoài trời vẫn mưa nặng hạt, Sầm Mộ đứng một mình ở cửa, mà lại không thấy bóng dáng Tần Ngọc Minh đâu.
Phó Tự Bạch thuận miệng trêu ghẹo: "Vị hôn phu của cô đúng là vô tâm thật.”
Sầm Mộ khẽ cười: "Anh ấy đâu có rảnh để ý đến tôi.”
Cô cười rất thoải mái, không hề có chút buồn bã nào, ngược lại còn mang theo chút chế nhạo.
Một chiếc Maybach đen dừng lại ở cửa.
Trợ lý đứng bên cạnh che ô cho người đàn ông, thấp giọng nói:
“Phó tổng, tối nay còn có cuộc họp video, chúng ta nên đi rồi.”
Những hạt mưa rơi lách tách trên ô, vang lên âm thanh thanh thúy.
Nhưng Phó Tự Bạch cũng không vội, anh chỉ hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói:
“Không sao, đưa cô Sầm về nhà trước.”
Nói rồi, anh quay sang nhìn người bên cạnh: "Vị hôn phu cô không ở đây, vậy để tôi đưa cô về."
Sầm Mộ vốn định chờ mưa nhỏ một chút rồi về, hoặc là gọi tài xế trong nhà đến đón, nhưng như vậy có vẻ hơi phiền phức.
Thế nên, cô liền đáp: "Được, vậy làm phiền anh Phó rồi.”
Tài xế xuống xe mở cửa sau cho họ.
Sầm Mộ tự nhiên khoan thai, đi thẳng về phía cửa xe.
Khoảnh khắc cô đi ngang qua anh, mái tóc đen dài khẽ bay theo làn gió, từng sợi lướt qua cổ tay anh, cảm giác mềm mại thoáng qua.
Phó Tự Bạch rũ mắt nhìn xuống, rồi cũng lên xe cùng cô.
—
Trên xe.
Sầm Mộ khẽ thở ra một hơi, lau nước mưa vô tình vương trên má: "Cơn mưa này đến thật bất ngờ.”
Phó Tự Bạch: "Ừm, dự báo thời tiết không nhắc đến.”
Sầm Mộ nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Từ lúc lên xe, anh luôn giữ khoảng cách đúng mực, ngồi ở một bên khác.
Tuy rằng cùng ở trong một không gian, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn rất xa.
Sầm Mộ hiểu rõ, Phó Tự Bạch đưa cô về chẳng qua là nể mặt mà thôi.