"Lão gia mất tích trên chiến trường hơn một tháng nay, phu nhân đã lo lắng đến đứng ngồi không yên rồi! Vậy mà ngươi còn dám nghe lời đồn nhảm bôi nhọ danh dự của phu nhân, có tin ta vả nát miệng ngươi không?"
Lôi ma ma quát lớn, tay giơ cao định đánh.
Bích Hà vội lùi lại hai bước, hốt hoảng kêu lên:
"Phu nhân! Đứa trẻ đó khoảng năm, sáu tuổi, trông giống hệt Lục tiểu thư! Hơn nữa… Như hai giọt nước vậy!"
"Còn dám ăn nói hồ đồ?"
Lôi ma ma nổi giận lao lên, tay giơ cao định giáng xuống.
"Phu nhân! Nô tỳ không dám nói bừa, cũng tuyệt đối không dám tiết lộ với ai!"
Bích Hà vội quỳ xuống trước mặt Tần thị - đại phu nhân Phương gia, giọng đầy khẩn thiết:
"Đứa nhỏ đó còn nói nó biết tung tích của lão gia! Nếu phu nhân không phái người đi ngay, e rằng ngài ấy sẽ phải thành thân với kẻ khác!"
Bàn tay Lôi ma ma khựng lại giữa không trung. Bà ta quay đầu nhìn về phía Tần thị.
Căn phòng bỗng chốc trở nên im bặt.
Tần Huyên xoa nhẹ ấn đường, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Bà thở dài, giọng nói có chút khàn đặc: "Mau đưa nó vào."
Không lâu sau, Bích Hà dắt một đứa bé bước vào phòng.
Nàng mệt lả, chân bước loạng choạng, thậm chí chẳng buồn quan sát xung quanh.
[Chết tiệt, cái lão rùa già ngàn năm kia biến đâu mất tiêu? Ta sắp kiệt sức đến nơi rồi đây...]
Tần Huyên đang chăm chú quan sát đứa trẻ rách rưới trước mặt bỗng khựng lại. Một giọng nói non nớt, trách móc vang lên bên tai.
Bà ta sững sờ.
Đứa trẻ kia rõ ràng chưa từng mở miệng. Hay là vì quá mệt mỏi nên bà đã sinh ra ảo giác?
Lúc này, Bích Hà ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vén mái tóc bù xù trên khuôn mặt cô bé, lấy khăn tay lau đi lớp bụi bẩn rồi đứng dậy tránh sang một bên.
"Phu nhân, ngài xem… Có phải nó giống hệt Lục tiểu thư không?"
Đứa bé chớp chớp mắt cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, trên môi thấp thoáng nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
Khuôn mặt ấy… Giống hệt con gái bà!
Tần Huyên như hóa đá. Nhìn nụ cười ngoan ngoãn kia tim bà bỗng thắt lại.
Con gái nhỏ của bà - Phương Xu Nhĩ, nửa năm trước bị ngã đập đầu xuống đất. Từ đó con bé không còn biết khóc, cũng chẳng biết cười, trở thành một đứa trẻ ngây dại.
[Người phụ nữ này… Chính là mẹ ta ở kiếp này sao? Là người có sổ mệnh trùng hợp ấy?]
Lại một lần nữa, giọng nói non nớt vang lên trong đầu Tần Huyên, kéo bà về thực tại.
Bà không hiểu thứ ngôn ngữ kỳ lạ này, nhưng có một điều chắc chắn - đây không phải ảo giác.
Nàng… Có thể nghe thấy tiếng lòng của đứa trẻ này!