Một tuần sau, khi Tề Đô trở lại nhà họ Hứa, kịch bản cũng vừa vặn tiến triển đến đoạn đám họ hàng nhà Hứa đang tranh giành tài sản mà cha mẹ Hứa Dương Hạ để lại.
Hắn mặc một bộ vest đen sải bước đi vào trong, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.
Với đôi chân dài, hắn nhanh chóng bước đến bên cạnh nhân vật chính nhỏ bé.
Hứa Dương Hạ lúc này chỉ mới là một đứa trẻ năm tuổi, đôi mắt tròn xoe ngây thơ long lanh như nước. Cậu bé ôm chặt chiếc máy bay đồ chơi trong tay, rụt rè ngước lên nhìn hắn.
Tề Đô hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Giới thiệu một chút, chú tên Tề Đô, từ nay về sau sẽ là người giám hộ của cháu. Bây giờ cháu gọi chú một tiếng ba đi."
Cả căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Tất cả họ hàng nhà họ Hứa đều chết lặng, rõ ràng không thể tin nổi rằng người đàn ông xa lạ này lại có thể nói ra những lời như vậy.
Ngay sau đó, bọn họ bắt đầu ồn ào phản đối.
"Anh là ai hả?! Con cháu nhà họ Hứa chúng tôi sao có thể đi theo anh được? Dương Hạ, nói với dì hai đi, con đã bao giờ gặp người này chưa?"
Tề Đô lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Hứa, hắn hoàn toàn phớt lờ tiếng ồn ào của họ, chỉ thản nhiên lên tiếng: "Dựa vào cái gì mà thằng bé phải đi theo tôi? Dựa vào việc tôi không cần một xu tài sản nào của nhà họ Hứa. Dựa vào việc nếu thằng bé theo tôi, nó sẽ không phải sống nhờ cửa người khác. Nếu nó chọn tôi, tương lai sẽ là người thừa kế hợp pháp của cả nhà họ Tề và nhà họ Hứa. Tài sản nhà họ Hứa sẽ vẫn thuộc về nó và toàn bộ sản nghiệp của tôi cũng sẽ là của nó!"
"Đây là lần đầu tiên gặp mặt, có lẽ mọi người chưa biết tôi là ai. Bây giờ có thể lên mạng tra thử xem, tôi - Tề Đô - là người thế nào."
Giọng hắn không lớn, nhưng trầm thấp đầy từ tính. Ban đầu, mọi người còn bị dáng vẻ đầy uy áp của hắn làm cho khϊếp sợ, phải mất một lúc mới hoàn hồn, vội vàng rút điện thoại ra tra cứu với vẻ nghi ngờ.
Ở thành phố B chưa từng nghe đến cái tên Tề Đô. Người nhà họ Hứa còn mắng mỏ không tin lời hắn nói, cho đến khi tra được tin tức về gia tộc Tề ở thành phố X - gia tộc hiện do gia chủ đời mới nhất nắm quyền.
Gương mặt của người đàn ông trên ảnh dần dần trùng khớp với kẻ bá đạo đang đứng trước mặt họ.
Tiếng bàn tán trong phòng dần lắng xuống.
Mọi người kinh ngạc nhìn qua nhìn lại giữa ảnh trên màn hình và gương mặt trước mắt, như thể muốn nhìn xuyên qua hắn để xác nhận sự thật.
Hệ thống vẫn còn lo lắng: [Thời gian gấp quá, tôi chỉ có thể ghép bừa một thân phận cho anh, chắc là dọa được họ chứ?]
Tề Đô cười khẽ: "Gia chủ nhà họ Tề là quá đủ rồi. Nhà họ Hứa ở thành phố B chỉ là một gia tộc mới nổi, nền tảng còn yếu, không thể so sánh được."
0617 thở phào nhẹ nhõm: [Vậy thì tốt, tôi còn tưởng không mang được Tiểu Bảo đi chứ.]
Tề Đô trấn an cậu: "Chuyện đó không thể xảy ra, có tôi ở đây."
Hắn đứng thẳng tắp, thân hình cao lớn hơn một mét chín mang lại cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ. Mái tóc được chải chuốt gọn gàng, dưới đôi mày sắc bén là một đôi mắt sâu thẳm khó đoán.
Ngũ quan cứng cáp, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vẻ đẹp sắc sảo đầy tính công kích - mang nét đẹp nam tính phương Đông mạnh mẽ.
Toàn thân hắn tỏa ra khí chất lạnh lẽo sắc bén, vừa nhìn đã biết không phải kiểu người dễ chung sống.
Sự xuất hiện bất ngờ của hắn không chỉ khiến nhà họ Hứa không kịp phản ứng, mà ngay cả gia đình định đón nam chính nhỏ về nuôi cũng bị làm cho bối rối.
Thành Hoàn nhìn Hứa Dương Hạ đang ngơ ngác, liền vươn tay túm mạnh cậu bé một cái tức giận nói: "Này! Không phải đã nói là cậu sẽ đến nhà tôi ở sao?"
"Cậu muốn nuốt lời à?"
"Tôi biết ngay mà! Cậu đúng là đồ lừa đảo, loại người như cậu không xứng làm bạn với tôi!"
Thằng bé ra tay không biết nặng nhẹ, Thành Hoàn vốn là đại thiếu gia được nuông chiều trong nhà, thân thể cường tráng, lại lớn hơn nam chính nhỏ hai tuổi và cao hơn Hứa Dương Hạ gần một cái đầu.
Nó hung hăng đẩy một cái khiến cậu bé lập tức hoảng sợ, không đứng vững rồi ngã ngồi xuống đất.