"Nhất mày nhé, Tần Mộ, cẩu độc thân bao năm vậy mà đùng một cái lại cưa được cô bạn gái xinh đẹp thế này!"
Tần Mộ thấy những lời nói sổ sàng của Minh Huy liền thúc cùi chỏ vào eo bạn mấy cái tỏ ý nhắc nhở, rồi quay sang Tú Linh nhẹ giọng:
"Em đừng để ý miệng thối của nó."
Tú Linh chỉ mỉm cười bẽn lẽn nhìn Tần Mộ, cất giọng ngại ngùng:
"Em mới là người không biết lượng sức, theo đuổi anh ấy trước."
"Ồ chao, thiếu nữ không những xinh đẹp dịu dàng lại còn rất có chính kiến. Ganh tỵ mày thật đó Minh."
Tần Mộ cũng đến hết cách với thằng bạn ba hoa. Thực ra Tú Linh không phải là người đầu tiên chủ động theo đuổi anh. Nhưng cô ấy xinh đẹp như vậy là còn là hoa khôi nổi tiếng, đứng trước người con gái tốt đẹp lại nhiệt tình như thế, Tần Mộ cũng khó lòng mở miệng từ chối. Trước đây anh vốn chẳng mấy mặn mà với chuyện yêu đương nam nữ, nhìn đám bạn đau đầu dỗ dành người yêu mà bỏ bê trời đất, anh nhìn đến còn cảm thấy phiền phức thay. Nhưng hiện tại chẳng mấy chốc là anh phải ra trường, yêu đương một chút cũng chẳng sao. Hơn nữa cô gái này cũng rất ngoan và biết điều, không đến nỗi phiền phức như trong tưởng tượng.
"Mà nãy giờ các anh đang nói chuyện gì vui thế?"
"Ý em là chuyện nữ sinh băng ghế cuối ấy hả?"
"Dạ?"
Nhật Duy nuốt xuống ngụm nước to tướng liền muốn tiếp chuyện người đẹp, nhưng chưa được mấy câu đã bị Tần Mộ cắt ngang. Không hiểu sao anh không muốn cho nhiều người khác biết đến cô gái kỳ lạ ấy.
"Cũng muộn rồi, Tú Linh, để anh đưa em về."
…
Vì thấy cơ thể không được khỏe, dường như là phát sốt nên hôm nay Tần Mộ xin phép quản lý được về sớm. Từ quán bar, nơi anh làm thêm đến phòng trọ không bao xa, từ trước đến nay anh chỉ toàn cuốc bộ cho khỏe người, cũng tiện việc la cà hay ghé vào quán xa ven đường để ăn đêm. Tuy nhiên, hiện tại lại có chút hối hận cho cái ý tưởng ngớ ngẩn này, đầu anh đã bắt đầu có chút đau, vừa rồi còn phải tiếp khách quen một ly rượu hữu nghị, hiểu tại hơi men sốc lên làm anh có chút choáng váng không thể nhìn rõ khung cảnh phía trước.
Tần Mộ đành tìm đại một băng ghế ngồi xuống để lấy lại tỉnh táo, lòng thầm diễu cợt sự yếu ớt của bản thân lúc này. Dù sao cũng trót mang tiếng là dân chơi thể thao, thế mà chỉ vừa uống một cốc rượu nhỏ xíu liền gục đến đi cũng không nổi, chuyện này nếu đến tai đám bạn chắc phải đến Tết năm sau anh mới hết ê mặt với tụi nó. Nghĩ đến đây, Tần Mộ chẳng còn thiết tha gọi điện cầu cứu.