“Em không muốn làm gì cả.”
Diệp Bán Hạ với vẻ mặt vô tội, cô cầm bát mì trong tay đưa cho anh: “Anh có muốn ăn không?”
Trần Tuấn Đông nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm hồi lâu, cuối cùng mới cử động miệng: “Tôi đi rửa tay đã.”
Nhìn mồ hôi trên người anh, Diệp Bán Hạ bưng tô mì trở lại nhà bếp, lớn tiếng nói: “Tắm trước đi, em đun nước nóng rồi.”
Trần Tuấn Đông đứng ở cửa bếp. Không biết được trong đôi mắt sâu thẳm đó của anh đang nghĩ gì, nhưng có thể thấy được tâm trạng của anh lúc này rất không vui.
Đợi anh tắm xong đi ra.
Trong bếp chỉ còn một tô mì lớn, Diệp Bán Hạ đã về phòng rồi. Trần Tuấn Đông nhìn ánh nến trước của sổ, bưng bát mì vào phòng ăn xong rửa bát rồi mới gõ cửa phòng Diệp Bán Hạ.
“Nói chuyện.”
Diệp Bán Hạ lo lắng không biết nên nói gì với anh. Cô nghe vậy liền tránh sang một bên để cho anh vào, nhưng cô không ngờ là anh lại mời cô ra ngoài sân để nói chuyện.
Diệp Bán Hạ: “Được.”
Ra ngoài sân, Diệp Bán Hạ kéo ghế ra ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Trần Tuấn Đông đang dựa vào tường.
“Anh muốn nói gì?”
Trần Tuấn Đông cau mày nhìn Diệp Bán Hạ trước mặt, anh không thể không thừa nhận rằng cô ấy thực sự rất xinh đẹp, cho dù mặt quần áo cũ cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc ấy.
Có thể nói cô là cô gái xinh đẹp nhất trong thôn Đại Trang, nếu không thì anh đã không yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng trong hai tháng kết hôn vừa rồi, tình yêu của anh dành cho cô đã bị hao mòn. Ngay khi Trần Tuấn Đông tưởng rằng sẽ mãi như này thì đột nhiên cô như thay đổi thành một con người khác.
Cô không chỉ sẵn sàng nói chuyện với anh mà còn nấu ăn cho anh, còn nói rằng muốn cùng anh sống một cuộc sống tốt đẹp.
“Những điều mà em nói có phải là thật không?”
Nghe được lời của anh, Diệp Bán Hạ mất một lúc mới phản ứng lại, cô gật đầu với anh.
“Đương nhiên là thật, em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ không dính líu với Trương Viễn Sơn nữa, nếu anh không tin…”
“Tôi tin em, lần cuối.”
Trần Tuấn Đông ngắt lời Diệp Bán Hạ.
Diệp Bán Hạ sửng sốt, sau đó cười nói: “Thật ra anh không tin em cũng phải thôi, nhưng anh có thể xem biểu hiện của em, em sẽ đối xử tốt với anh.”
Nói xong Diệp Bán Hạ bất ngờ nhìn thấy tai Trần Tuấn Đông đỏ bừng, cô không khỏi đứng dậy, chưa kịp đến gần thì anh đã vội bỏ chạy vào phòng.
“Tạm thời thế thôi, tôi đi nghỉ đây.”
Diệp Bán Hạ: “Trần, Tuấn, Đông!”
Cô đập cửa phòng anh một cách giận dữ. Bên trong không có tiếng động, Diệp Bán Hạ tức đến mức mắng anh là đồ hèn, khốn kiếp.
Ngày hôm sau.
Diệp Bán Hạ dậy sớm, cô cố ý chặn cửa phòng Trần Tuấn Đông: “Trần Tuấn Đông, dậy đi thôi!”
Khi anh mở cửa, Diệp Bán Hạ lách người đi vào, nhìn căn phòng nhỏ của anh còn không bằng một nửa phòng cô ở, cô nói: “Tội ghê, ở nhà mình mà phải ở phòng nhỏ như này sao, chỉ kê được cái giường với cái bàn.”
Nói rồi cô đến gần Trần Tuấn Đông, cười hỏi: “Anh chuyển qua kia nhé? Giường của em thật sự rất lớn đó.”
Trần Tuấn Đông: “Tôi đi rửa mặt.”
Chẳng lẽ anh không thể nhìn được giường nào lớn, nào nhỏ hả? Đó chính là anh làm.
“Trần Tuấn Đông!”
“Anh cứ trốn đi, em xem anh có thể trốn được bao lâu.”
Sau khi rửa mặt xong, Trần Tuấn Đông đi vào bếp, làm bữa sáng với tốc độ nhanh nhất, ăn xong rồi mặc quần áo bước ra ngoài.
“Tôi đi làm, em ở nhà đóng cửa lại cẩn thận.”
“Buổi trưa nhớ về nhé, hôm nay em sẽ làm cơm chiên trứng cho anh.”
Trần Tuấn Đông dừng lại một chút, nói “Ừ”, bước hai bước rồi nói: “Đừng giặt quần áo, nước lạnh sẽ làm đau tay. Đợi tôi về rồi giặt.”
Diệp Bán Hạ thầm nghĩ, người đàn ông này thật là tốt, tại sao lại không thể lên giường của cô?????