Ở nhà bình yên.
Bước chân của Trần Tuấn Đông cũng trở nên nhẹ nhàng.
Nhưng tâm trạng vui vẻ của anh nhanh chóng biến mất ngay lập tức sau khi nhìn thấy Trương Viễn Sơn, anh nhìn Trương Viễn Sơn đến gần với vẻ mặt u ám.
“Tuấn Đông.”
“Có chuyện gì?”
Trương Viễn Sơn dường như không để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của Trần Tuấn Đông. Anh ta mỉm cười trò chuyện việc nhà với anh, cuối cùng lại rất tự nhiên hỏi về Diệp Bán Hạ.
“Trương Viễn Sơn, đừng có quá vô liêm sỉ vậy.”
Câu nói của Trần Tuấn Đông đột nhiên phá vỡ mối quan hệ giữa hai nhà. Trương Viễn Sơn thôi không cười nữa, hỏi anh có ý gì.
“Đừng có coi người ta là kẻ ngốc. Bản thân cậu biết đồ ăn nhà mình ăn nửa năm qua là từ đâu đến đúng chứ?”
“Viễn Sơn.”
Trần Tuấn Đông nhìn Thường Đình Đình đang chạy đến, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
Nếu muốn nói tại sao Diệp Bán Hạ lại đơn phương như kẻ ngốc đem tiền cho Trương Viễn Sơn, thì chuyện này có liên quan đến Thường Đình Đình.
Người này thường lợi dụng ấn tượng tốt của vợ anh với Trương Viễn Sơn, chỉ vì nhà Trương Viễn Sơn nghèo muốn chết, nhà cô ta không đồng ý cho hai người họ kết hôn. Nên cô ta càng hận không thể lột da Diệp Bán Hạ xuống để giúp cho nhà Trương Viễn Sơn.
“Trần Tuấn Đông, nếu anh tức giận thì cũng đừng trút lên người chúng tôi, anh đi quản vợ mình đi.”
Ái chà, nghe xem kìa.
Trần Tuấn Đông vốn không có ý định tranh cãi với nữ nhân, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai nhìn Thường Đình Đình từ trên xuống dưới, đánh giá nói: “Cô nghĩ gì đều hiện lên trên mặt rồi kìa, chỉ càng khiến cô xấu xí hơn.”
Nói xong, Trần Tuấn Đông rời đi.
Thường Đình Đình tức đến mức muốn nổ tung, bị Trương Viễn Sơn giữ lại, nếu không cô ta đã nhào đến cào xước mặt Trần Tuấn Đông.
Vốn dĩ cô ta cảm thấy tự ti vì mình không đẹp bằng Diệp Bán Hạ, nhưng cuối cùng cô vẫn gặp được Trương Viễn Sơn, người không quan tâm đến ngoại hình. Khi biết Diệp Bán Hạ thích Trương Viễn Sơn, cô ta cảm thấy tự hào vì mình đã hớt được tay trên.
Hôm nay Thường Đình Đình bị Trần Tuấn Đông làm nhục trước mặt Trương Viễn Sơn, khiến cô ta càng hận muốn chết.
“Đình Đình, Trần Tuấn Đông nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đồ ăn em gửi trước đó là…”
“Viễn Sơn!”
Tim Thường Đình Đình đập thình thịch: “Không có gì đâu, đừng nghĩ nữa, Trần Tuấn Đông chỉ bịa chuyện thôi.”
Trương Viễn Sơn vẫn cau mày.
Anh ta nhìn Thường Đình Đình đang lo lắng giải thích trước mặt không biết vì sao lại đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt trái xoan của Diệp Bán Hạ.
“Viễn Sơn, anh phải tin em.”
“Đình Đình, anh tin em.”
Trần Tuấn Đông chưa đi được bao xa, quay đầu lại nhìn Trương Viễn Sơn như kẻ ngốc.
Kết thúc công việc vào buổi trưa, anh trở về nhà.
Trần Tuấn Đông lại gặp Trương Viễn Sơn, cũng đang đi về nhà.
Đối mặt với Trương Viễn Sơn đang muốn bắt chuyện với mình, anh liền lạnh mặt đi ngang qua anh ta mà về nhà.
Vừa về đến nhà, anh đã nói lên tiếng lòng mình với cô, “Gu thẩm mỹ của em thật tệ.”
Diệp Bán Hạ bối rối, không biết người này bị sao vậy, hồi sáng ở bên ngoài anh chịu đả kích gì hả?
Phải nói rằng, Diệp Bán Hạ đoán cực chuẩn.
Sau khi cô bưng bát đĩa vào phòng chính, Trần Tuấn Đông cũng rửa tay rồi đi vào. Lúc này anh vẫn ngồi đó như không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Bán Hạ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh. Trong lòng đã tự nhủ rằng không thèm để ý đến anh nữa, nhưng mà anh đẹp trai quá.
Nghĩ vậy, Diệp Bán hạ cảm thấy dễ chịu hơn, cô làm một tô cơm chiên trứng lớn đưa cho anh.
“Ăn đi, em chiên với mỡ lợn, thêm hai quả trứng, rất thơm đó.”
Nghe vậy, Trần Tuấn Đông và một đũa cơm lớn, sau khi nhai nuốt, Diệp Bán Hạ nhìn anh ăn ngấu nghiến, không khỏi khuyên anh.
“Ăn từ từ thôi, không ai giành với anh đâu mà.”
Trần Tuấn Đông nghe cô nói, ngước mắt lên nhìn, cố tình nói với cô: “Hôm nay tôi gặp Trương Viễn Sơn cùng với Thường Đình Đình.”
Diệp Bán Hạ không do dự trả lời: “Thật xui xẻo.”