【Anh Dung Trạch, thêm tài khoản cá nhân đi anh.】
Đầu bên kia nhanh chóng gửi tới một tài khoản cá nhân. Triệu Dung Trạch tìm kiếm dãy số trên V (một phần mềm chat cực kỳ phổ biến ở Hoa Quốc), và tìm thấy thành công ảnh đại diện chó Corgi trắng giống hệt của Lâm Hi Quang.
Và cả cái tên mạng ba chữ kia: "Cho tôi tiền".
Cậu ta thiếu tiền lắm sao?
Triệu Dung Trạch nhớ lại cách ăn mặc trước giờ của Lâm Hi Quang, chậm một nhịp mới nhận ra hình như cậu rất túng thiếu.
Quần áo trên người tuy rất đẹp, nhưng cũng nên thay đổi rồi.
Yêu cầu kết bạn trên V nhanh chóng được chấp nhận, Triệu Dung Trạch nhấn chuyển khoản, đầu tiên là chuyển cho Lâm Hi Quang năm mươi hai nghìn tệ.
Để tránh Lâm Hi Quang ngại ngùng khi nhận tiền chuyển khoản của hắn, Triệu Dung Trạch lại gửi thêm một tin:
【Mua bộ quần áo nào tốt một chút đi.】
Ở đầu bên kia, Lâm Hi Quang đang định soạn tin nhắn trong khung chat bỗng dưng khựng ngón tay lại.
Quả nhiên. Dù có lặp lại bao nhiêu lần, thái độ của Triệu Dung Trạch đối với cậu vẫn luôn cao cao tại thượng như thế.
Thật là… Khiến người ta khó chịu mà.
【Vâng ạ. Nhưng chút tiền này đối với em mà nói, vẫn là quá ít.】 Lâm Hi Quang nói: 【Em muốn mua cái này, ông chủ có thể mua giúp em không?】
Cậu tiện tay chuyển tiếp một liên kết bộ vest sáu chữ số của một nhãn hiệu xa xỉ nào đó cho Triệu Dung Trạch.
Triệu 1 triệu tệ: 【Cậu vẫn là sinh viên, tại sao lại muốn mặc vest?】
Lâm Hi Quang: 【Chắc anh chưa biết đâu anh Dung Trạch, em đã là sinh viên năm ba rồi, có vài buổi phỏng vấn cần dùng tới.】
Ba giây sau, liên kết hiển thị đã thanh toán, nụ cười vốn thờ ơ của Lâm Hi Quang chợt cứng lại trong khoảnh khắc, cậu nghe thấy giọng nói trong đầu:
【Cảnh cáo! Cảnh cáo! Không được tùy ý đòi hỏi đối tượng nhiệm vụ!】
Cảm giác dòng điện chạy qua cổ tay truyền đến, gân cốt nơi cổ tay như muốn nổ tung trong nháy mắt, Lâm Hi Quang đột ngột ném con chuột ra.
Cú điện giật kết thúc, cơn đau mới dừng lại.
Lâm Hi Quang dựa vào lưng ghế, từ từ nghiến răng, chuyển trả lại năm mươi hai nghìn tệ Triệu Dung Trạch vừa gửi cho mình.
Triệu 1 triệu tệ: 【?】
Triệu 1 triệu tệ: 【Tại sao không cần, thiếu à?】
Lời này nghe thật đúng là khiến người ta tức chết.
Lâm Hi Quang cười như không cười lắc lắc cổ tay, tiếp tục gõ chữ:
【Không phải. Em thêm anh Dung Trạch, gửi ảnh cho anh Dung Trạch, cũng không phải vì số tiền này.】
Chỉ là vì nhiều tiền hơn mà thôi.
Xem ra trước mắt, yêu cầu của hệ thống là không trốn thoát được, sống lại một đời vẫn phải tạm thời trói buộc với Triệu Dung Trạch, mà phương thức kiếm tiền thuận tiện nhất, không bị hạn chế nhất của cậu, chính là hôn Triệu Dung Trạch 30 giây.
Tiền đề là Triệu Dung Trạch chịu để cậu hôn.
Lâm Hi Quang cũng không bị khó khăn nhất thời dọa lùi, ngược lại càng bị khơi dậy ý chí chiến đấu.
Triệu Dung Trạch bắt chéo hai chân, nhìn tin nhắn cậu gửi tới, trầm ngâm một lát.
Xem ra tiền bạc đơn thuần không thể lay động được Lâm Hi Quang.
【Vậy cậu muốn cái gì?】
Nụ cười của Lâm Hi Quang ở đầu màn hình bên kia càng thêm ý vị sâu xa.
【Thứ em muốn, có lẽ anh không cho được đâu.】
Triệu Dung Trạch ở đầu bên kia nhướng mày: 【Xin lắng tai nghe.】
Lâm Hi Quang rất thẳng thắn: 【Xem cơ ngực.】
Triệu Dung Trạch: “...”
Triệu 1 triệu tệ: 【Đừng tùy tiện đòi người khác thứ này, cũng đừng gửi ảnh của cậu cho người khác.】
Lâm Hi Quang: 【Gì mà của anh của em? Không thể nào anh xem hết của em rồi, lại không cho em xem của anh chứ. Hay là dáng người anh thuộc dạng ốm yếu?】
Lâm Hi Quang chỉ là cố ý, cậu đương nhiên biết rõ dáng người Triệu Dung Trạch đẹp thế nào, nếu muốn thi đấu cơ ngực, e rằng một số tuyển thủ chuyên nghiệp cùng hạng cân cũng không bằng Triệu Dung Trạch.
Kiếp trước cậu có thể ở bên cạnh Triệu Dung Trạch lâu như vậy mà không đổi kim chủ, ngoài việc thế lực của Triệu Dung Trạch quá lớn, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn —— Lâm Hi Quang thích gương mặt và vóc dáng của hắn.
Triệu Dung Trạch cũng không vì những lời này mà tức giận: 【Tôi chỉ làm ăn trao đổi đồng giá.】
Lâm Hi Quang có chút buồn cười, người này vẫn giống hệt kiếp trước, luôn cố gắng dùng lý lẽ làm ăn để nói đạo lý với người khác.