Editor: Ấu Nhi Viên Hiệu Trưởng
“Nếu phu nhân còn không quản nổi tỷ tỷ, cứ để nàng tiếp tục kiêu căng ngông cuồng như vậy, thì cứ để nàng tự mình gả đi là được.”
Yến phu nhân cắn răng chịu đựng, “Ta đồng ý với ngươi là được chứ gì, mau buông Tĩnh Nhi ra.”
Yến Khuynh nghe vậy mới buông tay, sau đó thuận tiện đá thêm một cước vào mông Yến Tĩnh, khiến nàng không kịp phòng bị loạng choạng ngã nhào vào lòng tỷ tỷ mình.
Yến Nhã Nam thấy muội muội chịu khổ như vậy, tức tối nhìn sang mẫu thân cầu cứu:
“Mẫu thân! Hôm nay nếu người mặc kệ Yến Khuynh như vậy, sau này nàng ta còn không muốn làm loạn tới đâu nữa!”
Hai bên đều là người một bước ép sát, Yến phu nhân nhất thời tức giận đến cực điểm, nhìn hai nữ nhi mà thất vọng vô cùng — hôm nay bà làm vậy, chẳng phải đều vì tốt cho bọn chúng hay sao, vậy mà chúng vẫn chẳng hiểu chuyện.
Thấy mẫu thân vẫn thờ ơ, Yến Nhã Nam vừa định mở miệng tiếp tục nói gì đó, đã bị Yến phu nhân quát thẳng mặt.
Yến phu nhân giận tím cả người, đứng dậy đập mạnh ghế.
“Cút ra ngoài hết cho ta! Hai đứa đầu đất vô dụng, đều cấm túc suy nghĩ lỗi lầm cho ta mười ngày!”
Yến Tĩnh và Yến Nhã Nam đều sững sờ — sao lại thành ra mẫu thân xử phạt hai người họ?
Trái lại, người khởi xướng mọi chuyện là Yến Khuynh, giờ đây lại ung dung khoanh tay trước ngực, vẻ đắc ý trên mặt không hề che giấu, cao cao tại thượng như kẻ chiến thắng.
Yến Khuynh còn cố ý mỉm cười, giả vờ khách khí hỏi:
“Hai vị tỷ tỷ, muội còn nhỏ dại, nếu có chỗ nào vô lễ đắc tội, mong hai tỷ rộng lòng tha thứ. Dù sao muội cũng sắp xuất giá rồi, tỷ tỷ chắc chắn sẽ không chấp nhặt với muội đâu nhỉ?”
Những lời này chẳng khác nào đang nói thẳng ra — nếu bà còn muốn so đo, thì ta đây sẽ không gả nữa.
Yến Nhã Nam nghe vậy liền hiểu ngay ý tứ trong lời nói kia, sắc mặt hơi khó coi, mang theo chút tức giận cùng bất mãn mà hậm hực bỏ đi.
Không sao cả. Dù sao chờ đến khi Yến Khuynh xuất giá rồi, cái Yến phủ này vẫn là thiên hạ của mấy tỷ muội bọn họ.
Đến lúc đó chỉ cần tìm cơ hội làm Triệu thị mất mặt một phen, huống hồ Yến Khuynh đã gả xa đến Ngụy gia, cho dù biết chuyện cũng khó mà quay về đối phó được.
Trong sân nhỏ yên tĩnh, Yến phu nhân nghiêm mặt, tức giận nhìn chằm chằm Yến Khuynh.
“Còn lại hai điều kiện kia đâu?”
Yến Khuynh thản nhiên mở miệng:
“Điều thứ hai, theo đúng tiêu chuẩn hồi môn của đích nữ mà chuẩn bị cho ta một phần, ngoài ra thêm năm ngàn lượng vàng.”
“Điều thứ ba, ta vốn diện mạo xấu xí, vừa đen vừa gầy. Các thiên kim tiểu thư ở kinh thành đều dùng thuốc dưỡng dung, cao dưỡng da, linh tinh đồ để làm đẹp, cũng phiền đại nương tử mua giúp ta một trăm bình về.”
Những tiểu thư nhà thế gia đến tuổi cập kê, trong nhà đều sẽ sớm chuẩn bị hồi môn chu đáo, hơn nữa còn luôn không ngừng bổ sung thêm.
Nàng gả tới Ngụy gia, nếu không có thứ gì trong tay để lung lạc lòng người, không có tiền bạc nắm giữ thì sao mà yên tâm được.
Hơn nữa, đan dược của hệ thống là hiệu quả lập tức, dung mạo và vóc dáng thay đổi quá nhanh rất dễ khiến người khác nghi ngờ.
Những thứ như thuốc mỡ, cao dưỡng dung kia giá cả đều trên trời. Dù bản thân nàng không dùng hết, mang tới Ngụy gia dùng để thu mua lòng người, ban phát cho hạ nhân cũng rất hữu dụng.
Nghe đến đây, Yến phu nhân cuối cùng cũng nhịn không nổi mà bùng nổ tính tình.
Bà ta tuy sinh ra trong gia đình quyền quý, từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn, trước nay chưa từng chịu qua loại uất ức này.
“Ngươi tưởng ngươi là ai? Chỉ riêng hai điều kiện sau của ngươi thôi cũng đủ vét sạch nửa kho của Yến gia rồi!”
Yến Khuynh vô tội gật gù:
“À, nếu đại nương tử không chịu cho, vậy sau khi ta gả tới Ngụy gia, ta sẽ kể với Ngụy lang quân rằng người nhà mẹ đẻ khắt khe, không có thành ý gả ta qua, hoàn toàn là xem thường Ngụy gia bọn họ.”
Yến phu nhân tức đến suýt phun máu:
“Ngươi!”
Bà ta hiếm khi gặp người nào không biết xấu hổ đến mức này, đặc biệt lại còn là một tiểu cô nương mới mười lăm, mười sáu tuổi.