Đầu mùa đông, sáng sớm có chút se lạnh, thậm chí lúc ra đường còn thấy cả sương mù. Lục Tùy đi từ sớm , suốt dọc đường gần như không gặp ai. Nếu có thì cũng chỉ là mấy người mang hàng vào thành bán. Mãi đến khi sắp đến huyện thành, mới có bóng người xuất hiện. Lúc đó, ai nấy đều tò mò nhìn hắn và con hươu lớn trên xe kéo.
Không phải lần đầu lên huyện bán hàng, nên Lục Tùy rất thành thạo đường. Hắn đi thẳng đến khu chợ dành riêng cho dân buôn bán thịt rừng. Ở đây có hai loại chỗ ngồi: quầy cố định và quầy tạm. Muốn bày hàng ở quầy tạm chỉ cần trả 20 văn.
Quả nhiên, gà rừng và thỏ hoang rất dễ bán. Đến khoảng giữa giờ Thìn, toàn bộ gà rừng và thỏ đã bán hết. Gà rừng rẻ hơn vì ít thịt, chủ yếu bán cho người muốn nếm thử loại thịt mới, còn thỏ thịt nhiều, bộ lông lại có thể lột ra bán riêng nên đắt hơn. Hai con gà rừng bán được 142 văn, năm con thỏ được 710 văn, thêm hai tấm da thỏ bán được 60 văn, tổng cộng kiếm được 912 văn.
Chỉ còn lại con hươu là chưa bán được. Có vài chủ quán ăn và quản gia nhà giàu tới hỏi mua, nhưng ai cũng trả giá thấp. Lục Tùy không vội, chỉ im lặng ngồi chờ.
Tầm gần trưa, khi Lục Tùy đang cân nhắc có nên đi mua chút đồ ăn lót dạ hay không, thì có một người ăn mặc như quản gia hớt hải chạy tới. Người đó vừa đi vừa nhìn kỹ con hươu, rồi nói: “Chưa đi à… May quá, vẫn còn ở đây!”
Người quản gia này tầm hơn 40 tuổi, trắng trẻo tròn trịa, vì chạy gấp nên thở hổn hển.
Lục Tùy điềm tĩnh chờ ông ta lấy lại hơi rồi mới hỏi: “Ông cũng tới mua hươu?”
“Đúng đúng! Nghe người ta nói ở đây có người bán hươu, ta vội vã chạy tới. May quá ngươi chưa đi.” Quản gia cười tươi, nói tiếp: “Ngươi biết Trần gia ở phía đông thành chứ? Ông cụ nhà ta sắp mừng thọ 60, con hươu này mang về chúc thọ là quá hợp lý!”
“Đây là hươu đực đã trưởng thành, sừng vẫn còn nguyên. Chỉ riêng cặp sừng này thôi cũng có thể bán được hai lượng bạc…” Lục Tùy còn chưa nói xong thì người kia đã vẫy tay ngắt lời: “Ta hiểu rồi, không cần nói nhiều. Nếu là thứ rẻ tiền, đâu xứng để làm quà mừng thọ ông cụ nhà ta? Mất mặt lắm!”
Lục Tùy nhìn ông ta, không nói thêm gì.
“66 lượng.” Quản gia giơ sáu ngón tay: “Không trả giá, lấy con số phát lộc luôn. Ngươi thấy sao?”
Mấy người hỏi mua trước đây đều trả dưới 50 lượng. Nay được trả 66 lượng, vượt xa kỳ vọng, Lục Tùy gật đầu đồng ý, hỏi: “Có cần ta đưa đến tận phủ không?”
“Không cần đâu, ta có người đi cùng.” Quản gia cười hề hề: “Chúng ta giao dịch tại đây luôn. Về sau nếu có con thú nào quý hiếm như thế này, nhớ đem thẳng tới Trần phủ ở thành Đông nhé!”
“Được.” Có khách sộp thế này thì càng tốt, Lục Tùy đồng ý ngay.
Giao dịch xong, quản gia dẫn người dắt con hươu rời đi. Lục Tùy cũng thu dọn xe để về.
Hắn cất kỹ tiền vào ngực, chỉ cầm một ít tiền lẻ mua một tô mì ba món ở quán ven đường. Món này giá 25 văn tiền, nhưng bát rất to, nguyên liệu tươi ngon, sợi mì dai, nước dùng đậm đà. Lúc đói bụng mà húp một bát thì thật sự ngon tuyệt.
Sau đó, Lục Tùy còn ghé tiệm gà nướng mua một con, rồi tới tiệm bánh kẹo mua một ít bánh sữa, bánh dày và vài loại bánh ngọt. Những thứ khác thì trên trấn bán rẻ hơn, không cần vội nên hắn không mua. Hắn không ở lại huyện thành nghĩ ngơi, mà lập tức quay về nhà.
Về đến nhà thì trời cũng đã xế chiều. Nghe hắn nói con hươu bán được 66 lượng bạc, mẫu thân mừng rỡ như bắt được vàng, lập tức thắp hương cúng bếp, khấn tạ tổ tiên nhà họ Lục và cả phụ thân của hắn.
Còn Lục Diêm, thì đã sớm cầm lấy cái chân gà nướng mà Lục Tùy xé cho, vừa gặm vừa cười toe toét.
Có tiền trong tay, mẫu thân của hắn lại bắt đầu nghĩ đến chuyện cưới vợ cho hắn: “À Tùy, giờ trong nhà cũng coi như có của để dành rồi, cũng nên tính đến chuyện hôn nhân cho con. Trước đó nương có nói, cháu gái nhà Thúy Phân…”
Chưa kịp nói hết, Lục Tùy đã ngắt lời: “Trong lòng con đã có người rồi.”
Mẫu thân của hắn ngẩn ra, sau đó thì mừng rỡ như thể đứa con cục mịch như cục đất của mình cuối cùng cũng chịu hiểu chuyện. Bà vội hỏi: “Là cô nương nhà nào vậy? Sao con không nói sớm? Để nương đi tìm bà mối!”
“Con cũng không biết người ta là con nhà ai…” Lục Tùy nói tới đây thì quay mặt đi, hai vành tai đỏ ửng: “Hôm trước con tới nhà cữu cữu, lúc đi ngang qua khe suối ở thôn Hạ thì gặp một ca nhi, không biết người ta đã lấy chồng hay chưa…”
“A?” Mẫu thân của hắn cứng đờ người. Bên cạnh, Lục Diêm vừa nhồm nhoàm ăn chân gà, vừa chen vào: “Ca à, nói kiểu đó thì ai mà biết được. Ca ca phải tả cụ thể một chút, ca nhi đó trông như thế nào?”