Sau Khi Tỉnh Ngộ, Tiểu Ca Nhi Bị Đem Ra So Sánh Chọn Sống An Phận

Chương 32

Được khen trước mặt Lục Tùy, Hạ Thanh Đào vui vẻ, cười đáp ngay: “Cũng nhờ ông chủ phối màu chỉ giúp ta, không có nguyên liệu thì ta làm sao thêu đẹp được!”

Ông chủ bật cười sảng khoái, quay sang bảo Lục Tùy: “Chàng trai à, mắt nhìn của ngươi thật tốt, cưới được ca nhi vừa khéo vừa ngoan như vậy.”

Lục Tùy gật đầu cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn sang Hạ Thanh Đào đang cười rất tươi. Vừa lúc Hạ Thanh Đào cũng quay sang nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau khiến y lập tức bối rối, ngượng ngùng quay đi, nói vội với ông chủ: “Ông chủ đừng trêu chúng ta nữa, mau nói khăn bán được bao nhiêu tiền đi!”

Ông chủ vui vẻ nói ngay: “Được rồi được rồi, năm cái này 15 văn mỗi cái, còn 10 cái kia vẫn như lần trước, mỗi cái 12 văn, được không?”

“Được ạ.”

“Lần này mua thêm chỉ thêu nữa không?”

“Lần này không cần đâu ạ.”

“Sao thế, sắp cưới nên không có thời gian thêu à?”

Hạ Thanh Đào vừa cười vừa hất nhẹ cằm về phía Lục Tùy: “Có Lục công tử đây ‘tặng’ tận 6 lượng chỉ thêu, chắc đủ dùng cả năm luôn rồi.”

Lục Tùy nghe vậy liền đáp: “Biết ngươi thích như vậy ta đã mua nhiều hơn nữa.”

Hạ Thanh Đào mỉm cười đáp lại ngay: “Mua nhiều thế để ăn thay cơm à?”

Ông chủ nghe hai người nói chuyện cũng bật cười lớn, đếm đủ tiền trả cho Hạ Thanh Đào, hẹn lần sau thêu xong lại mang tới.

Ra khỏi tiệm vải, hai người lại đi tiệm thuốc. Nhìn Hạ Thanh Đào chăm chú hỏi han về thảo dược, Lục Tùy đứng bên cạnh, mà trong lòng bỗng nhiên trào lên cảm giác hạnh phúc khó tả.

Hạ Thanh Đào vừa đi vừa ríu rít không ngừng: “…Ông chủ tiệm thuốc tốt thật đấy, còn tận tình chỉ ta cách phân biệt nữa. Lần sau nhất định sẽ bán được giá cao hơn rồi!”

Lục Tùy ở bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi một câu: “Những thứ này ngươi học được từ đâu vậy?”

Hạ Thanh Đào vừa đi vừa trả lời hắn: “Là do ta tự mua sách về tự đọc đó. Ta rất thích đọc sách, nhưng sách của ca ca ở nhà đều bị ta lật qua lật lại đến mòn cả ra. Ca ca thấy ta đọc mãi mấy cuốn đó hoài nên có nói đợi sang năm ăn Tết sẽ đưa ta đến hiệu sách mua một cuốn mới. Nhưng mà sách đắt lắm, tiểu nhị trong hiệu sách thấy chúng ta không giống người biết chữ, đến cầm lên xem thử cũng không cho. Ta nghĩ mãi, sách nào cũng là sách nên chọn cuốn nào có ích một chút. Lúc đó ta mua về cuốn sách thuốc này.”

Nói tới đây, y lại ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi từng đọc sách bao giờ chưa?”

Lục Tùy khẽ gật đầu: “Khi phụ thân còn sống, ta từng đến trường học ba năm. Nhưng lão tiên sinh dạy học qua đời, nên ta không còn đi học nữa.”

Vốn hắn có thể đến thôn Hạ học tiếp, nhưng mỗi năm đều phải trả phí nhập học tận một 1200 văn. Nhà hắn đất ít, cuộc sống khó khăn, mà phụ thân tuổi đã cao, bên dưới lại có đệ đệ còn nhỏ tuổi, vì vậy hắn tự quyết định không đi học nữa.

Hạ Thanh Đào nghe xong liền tiếc nuối thay hắn: “Thật là đáng tiếc.”

Gương mặt của Lục Tùy thoáng trầm xuống, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thích người đọc sách à?”

Hạ Thanh Đào sửng sốt một chút, vội xua tay, giải thích ngay:

“Ý ta là thấy tiếc thay cho ngươi thôi. Ngươi thông minh như vậy, nếu cứ tiếp tục đi học, biết đâu sẽ thi đỗ tú tài thì sao. Đâu giống như ca ca của ta, đọc sách ba năm rồi mà vẫn không xong. Nếu không phải ta nhắc nhở suốt ngày, chắc ca ca của ta sớm đã quên sạch chữ nghĩa rồi.”

Gương mặt của Lục Tùy lúc này mới giãn ra đôi chút, hắn hỏi tiếp: “Sao ngươi biết ta thông minh?”

Lần này đến lượt Hạ Thanh Đào ngẩn người, hai má y đỏ bừng, vội tránh ánh mắt của hắn, lí nhí đáp: “Ta... chỉ thuận miệng nói thôi mà, ngươi đừng coi là thật... Ai da, đi nhanh đi!”

Khóe môi của Lục Tùy khẽ nhếch lên, hắn nhanh chân đuổi theo, hỏi tiếp: “Còn muốn mua thứ gì nữa không?”

“Không mua nữa đâu.” Hạ Thanh Đào nhìn con phố đông đúc người qua lại, nói tiếp: “Hôm nay đã tiêu rất nhiều tiền rồi.”

“Vậy mua chút đồ ăn nhé? Ngươi muốn ăn gì?” Lục Tùy hỏi: “Điểm tâm được không?”

“Tốn tiền mua đồ ăn vặt làm gì, mấy món đó ta cũng tự làm được mà.” Hạ Thanh Đào quay đầu nhìn hắn, ánh mặt trời hơi chói khiến y nheo nheo mắt, nói thêm: “Nhưng ta cảm thấy hơi khát rồi, hay là mua chút nước trái cây lạnh uống được không?”

“Được, ngươi thích uống loại nào?” Lục Tùy lập tức đồng ý.

“Lần trước ta uống nước củ năng ở quán nước của nhà họ Lưu bên kia thấy ngon vô cùng, nhưng ta làm mãi mà không ra được mùi vị ấy. Hôm nay mua một lần nữa để nếm thử xem sao.” Y vui vẻ kéo tay hắn đi về phía quán nước.

Hóa ra là đi "học lén" bí quyết của người ta, Lục Tùy nghe vậy thì không khỏi buồn cười.

Hai người đến quán, Lục Tùy hào phóng mua hẳn một ống trúc lớn đầy nước củ năng lạnh cho y. Ông chủ đưa thêm một cây ống hút bằng lúa mạch, để y có thể vừa đi vừa uống. Nhưng mua kiểu này phải mất tận 10 văn, người bình thường chỉ mua 3 văn uống hết một chén rồi đi ngay.

“Cứ từ từ uống, từ từ mà thưởng thức,” Lục Tùy nhẹ giọng nói.