Vừa vào đến nhà, mẹ kế Tạ Tư Uyển đang hầm một nồi canh. Thấy cô, bà liền mỉm cười: “Mặc Mặc, sao rồi? Thằng bé kia vẫn không có chút động lòng nào sao?”
Tô Tử Mặc tự nhiên đón lấy bát canh, uống liền mấy ngụm cho ấm người, sau đó mới mỉm cười đáp lại: “Mẹ, mới có một tháng thôi mà, theo đuổi người ta tất nhiên phải có kiên nhẫn.”
Tạ Tư Uyển nhìn cô con gái riêng này, bỗng khựng lại trong giây lát.
Tại sao trước đây bà lại không nhận ra cô bé này lại xinh đẹp đến thế?
Chậc, xem ra cậu sinh viên Thanh Đại kia đúng là không có mắt nhìn người!
“Mặc Mặc, bên nhà mẹ có một đứa cháu trai, giờ đang làm lập trình viên ở một xưởng lớn, thu nhập mỗi năm cũng tầm năm trăm triệu, chỉ lớn hơn con có năm tuổi thôi. Con có muốn gặp thử không?”
Tạ Tư Uyển hồ hởi mai mối, cười càng thêm tươi tắn: “Không hợp cũng không sao, con chỉ cần gặp một lần thôi!”
Tô Tử Mặc uống hết bát canh, đặt chén xuống, nhẹ nhàng lau khóe môi bằng khăn tay, giọng điềm nhiên: “Mẹ, Tử Lũng đâu rồi? Vẫn chưa về sao?”
Nhắc đến đứa con trai cưng, Tạ Tư Uyển lập tức dời chủ đề, bắt đầu than phiền chuyện trường học nghiêm khắc thế nào.
Than là than vậy, nhưng trong lời nói toàn là chuyện thành tích tốt của Tô Tử Lũng, được thầy cô quý mến thế nào.
Tô Tử Mặc vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong lòng lại khẽ thở dài.
Không biết đến bao giờ, miệng mẹ kế mới có thể dịu dàng, ngọt ngào như nồi canh bà ấy vừa hầm?
Trở về phòng, cô cẩn thận tẩy trang, ngâm mình trong bồn nước ấm, thay đồ ngủ, dưỡng da, làm đủ mọi bước chăm sóc. Đến lúc nằm dài trên giường, cô mới thật sự thả lỏng.
Thả trôi suy nghĩ, nhớ lại lời vừa nghe, Tô Tử Mặc không khỏi bật cười chế giễu trong lòng.
Người “cháu trai” mà Tạ Tư Uyển nói đến, cô chẳng lạ gì. Tốt nghiệp trường bình thường, chiều cao chưa tới 1m7, vào được công ty lớn là nhờ cậu của mình nâng đỡ, được xem như linh vật trong công xưởng.
Ngay cả nét đẹp từ dì út cũng chẳng được thừa hưởng.
Nhưng thì sao?
Anh ta có một người dì tốt, thế là đủ.
Nghĩ đến sự thiên vị của cha dành cho mẹ kế, nghĩ đến bản phân chia di chúc mà mình vô tình nghe được, Tô Tử Mặc không khỏi siết chặt tay.
Cùng là con ruột, vậy mà phần tài sản cô được chia còn không bằng một phần nghìn của Tô Tử Lũng!
Tô Tử Mặc hiểu rõ giá trị của tiền bạc.
Cô có thể thiếu bất cứ thứ gì, nhưng tiền thì tuyệt đối không thể.
Lục Sâm Úc chính là một “mã cổ phiếu” đầy tiềm năng.
Xuất thân bình thường, có chí tiến thủ, dễ điều khiển.
Một tháng bỏ công sức theo đuổi? Không tính là cực khổ gì.