Hôm nay, thời tiết quả thật rất tốt. Ánh nắng ấm áp trải xuống mặt đất, xua tan phần nào cái lạnh cắt da cắt thịt.
Bạch Nguyệt thỉnh thoảng quay đầu lại, liếc nhìn hai "cục bông nhỏ" đang theo sát phía sau.
Điều khiến nàng kinh ngạc là, cả hai đều không rời nửa bước.
Một người là Chiến thần lẫy lừng của Thiên tộc.
Một người là Ma tôn uy chấn Tam giới.
Không hổ danh nha.
Không còn đám thuộc hạ vướng víu, tốc độ của họ nhanh hơn rất nhiều.
"Đến rồi." Bạch Nguyệt nở nụ cười rạng rỡ:
"Đây chính là đỉnh núi." Nhưng ngay lúc đó, một ánh sáng chói lóa lóe lên trước mắt, khiến nàng cảnh giác.
Bạch Nguyệt lập tức lao về phía trước.
Vừa chạy đến, nàng đột ngột dừng lại, sắc mặt thay đổi, quay đầu hét lớn về phía hai người: "Đừng qua đây!"
Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào khóm Tuyết Liên tỏa sáng rực rỡ nơi vách núi. Phải thừa nhận rằng, ở đây đúng là có rất nhiều Tuyết Liên, nhưng mỗi khóm đều mọc trên vách đá dựng đứng, hiểm trở vô cùng.
Thảo nào, thảo nào nguyên chủ năm xưa vì lấy được một khóm Tuyết Liên mà suýt mất mạng.
Không có linh lực, không có dụng cụ, mà vẫn lấy được Tuyết Liên trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế, lại còn sống sót quay về đúng là có bản lĩnh.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi.
Cũng may, hiện tại lên được tới đây không nhiều người, kẻ gần nàng nhất cũng cách đến một trượng.
“Bộ Ly, lại đây.”
Bộ Ly nghe lời tiến lên.
Bạch Nguyệt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi tin ta không?”
Bộ Ly gật đầu lia lịa, rất kiên định.
“Tốt. Nghe kỹ này, thấy khóm Tuyết Liên kia không?” Bạch Nguyệt chỉ vào một khóm gần nhất: “Lát nữa ta giữ chân ngươi, ngươi bò ra đó hái lấy, nghe rõ chưa?”
Bộ Ly nhìn chằm chằm vào Tuyết Liên, dứt khoát đáp: “Ta thấy rồi, tỷ tỷ yên tâm, ta làm được.”
Bạch Nguyệt gật đầu, để hắn nằm sấp xuống, nàng giữ chặt chân hắn. Lần này rất thuận lợi, khi thấy hắn nắm chắc được khóm Tuyết Liên, nàng lập tức kéo hắn lên.
Bộ Ly vừa lên đã háo hức đưa Tuyết Liên vào miệng ăn, Bạch Nguyệt vội đưa tay cản lại: “Khoan đã! Đợi chút rồi hãy ăn. Còn phải lấy thêm một khóm nữa. Nếu giờ ngươi ăn xong khôi phục ký ức, lại chẳng muốn giúp nữa thì sao? Ngươi chỉ cần nhớ lại thôi, còn người thật sự cần cứu là cái tên nhóc kia kìa.”
Viêm Kiêu không ngờ nàng sẽ nói như vậy, ánh mắt nhìn nàng có phần cảm kích.
Bạch Nguyệt tiếp lời: “Khóm tiếp theo xa hơn nhiều, cần cả ba người chúng ta hợp lực. Ai cũng không được bỏ ai lại, nghe rõ chưa? Còn… cái người kia, ngươi làm vị trí thứ hai.”
Viêm Kiêu giật giật khóe môi.
Cái người kia?
Nhìn dáng vẻ nàng, rõ ràng là nói hắn rồi!
Bộ Ly vô cùng không vui. Quả thực trong lòng hắn có những suy nghĩ không trong sáng, nhưng tình thế như bây giờ, ngoài việc giúp Viêm Kiêu lấy Tuyết Liên ra, hắn còn có thể làm gì khác?
Ánh mắt hắn nhìn Bạch Nguyệt đầy oán trách.
Không còn tâm tư nào khác, Bộ Ly dễ dàng hái được Tuyết Liên. Vừa đem lên liền tức giận ném mạnh vào người Viêm Kiêu.
Viêm Kiêu cũng chẳng tức giận gì.
Một Bộ Ly trẻ con như vậy, e là từ sau hôm nay sẽ chẳng còn thấy nữa.
“Ăn đi, hai người các ngươi.” Bạch Nguyệt dặn, mắt không rời hai người.
Nghe nói dược liệu càng quý, cách dùng càng đơn giản.
Thế nhưng kể từ khi hai người ăn xong Tuyết Liên đã một thời gian trôi qua mà cả hao vẫn cứ nhìn nàng bằng ánh mắt... ngốc ngốc.
“Các ngươi không có cảm giác gì khác à?” Bạch Nguyệt hỏi.
Bộ Ly lắc đầu. Viêm Kiêu cũng lắc đầu theo.
Bạch Nguyệt: “…”