Được xây dựng chủ yếu từ gỗ lê xanh quý giá, ngay cả không khí cũng như phảng phất hương thơm trầm ấm của gỗ lâu năm.
Chiếc đèn chùm khổng lồ treo lơ lửng trên trần nhà dường như được chế tác từ tinh thể thủy tinh của quốc gia láng giềng.
Mỗi luồng ánh sáng phản chiếu ra đều rực rỡ, lấp lánh như sao, nhưng lại không hề chói mắt.
Chưa kể đến vô số món đồ trang trí tinh xảo bày trên kệ báu, có rất nhiều món cô ta không phân biệt được xuất xứ.
Ngay cả chiếc ghế sofa cô ta đang ngồi, cũng chẳng rõ được bọc bằng lông da của loài động vật quý hiếm nào, mềm mại đến mức khó tin.
Trong lòng cô ra vẫn mang nỗi lo sợ bất an, nhưng nghĩ tới lời mẹ dặn, lại không khỏi dâng lên niềm vui mừng khó giấu.
Nơi này sắp trở thành nhà của cô ta rồi.
“Cô Thôi, sao Tiểu Ẩn vẫn chưa xuống?”
Nha Trạm Viễn tuy đã có tuổi, nhưng gương mặt lại được chăm sóc vô cùng cẩn thận.
Ngón tay đặt trên đầu gối gõ nhè nhẹ vài cái, giọng trầm ổn lên tiếng: “Lát nữa tôi còn có việc khác.”
“Hôm nay chẳng qua là đưa Tiểu Nguyệt đến, để mấy đứa nhỏ làm quen trước một chút.”
Nha Nguyên nằm lười biếng trên chiếc ghế đôi bên kia, bỗng nhếch môi cười đầy giễu cợt.
“Hừ, con không nhớ mình có thêm một bà chị từ lúc nào.”
Gương mặt tuấn tú của thiếu niên chợt sa sầm, bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây đen: “Mẹ con vừa mới chôn cất chưa được ba tháng, chẳng lẽ cái vị tiểu thư kia…”
Ánh mắt cậu ta liếc về phía Ngư Thập Nguyệt, đầy rẫy ác ý lạnh lẽo:
“Là bò lên từ quan tài đấy à?”
Khóe mắt Ngư Thập Nguyệt đỏ hoe, vẻ mặt không chịu nổi nhục nhã, đôi mắt đẫm nước nhìn sang Nha Trạm Viễn.
“Nha Nguyên!”
Nha Trạm Viễn xưa nay không phải kiểu người nhẫn nại.
Bị con trai châm chọc một tràng, ông cảm thấy mất mặt, lập tức gằn giọng quát lớn: “Nói chuyện cho đàng hoàng!”
Ông ta giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Ngư Thập Nguyệt đang cúi thấp, làm ra vẻ người cha từ ái.
“Năm đó là do cha không tốt, xin lỗi con và mẹ con.”
“Từ nay về sau, con cũng là một thành viên của gia đình này.”
Nghe vậy, vẻ cảm kích và ngưỡng mộ lập tức hiện lên trên khuôn mặt Ngư Thập Nguyệt, đôi mắt hoe đỏ, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Cảm ơn cha.”
Nha Nguyên nghiến chặt răng hàm, quay đầu đi, không thèm nhìn cái màn kịch cha từ con hiếu khiến người ta buồn nôn kia nữa.
Lúc ấy, một tiếng bước chân khe khẽ từ xa vang lên, mỗi lúc một gần.
Ngư Thập Nguyệt tò mò ngẩng đầu nhìn, ngay giây sau, đồng tử lập tức co rút lại.