Quỷ Keo Kiệt Bị Trói Định Với Hệ Thống Thần Hào

Chương 2

Nguyên Mạch Đông không có thói quen xen vào chuyện của người khác, cô chỉ nhanh chóng bước tới chỗ bóng râm định đứng nghỉ mát một chút.

Trong khi đó tai vẫn nghe rõ tiếng hai người kia cãi nhau, bên cạnh còn có một cửa hàng tiện lợi nhỏ, không có khách nên ông chủ cũng lò dò ra hóng chuyện. Vừa xem vừa tiện miệng kể cho Nguyên Mạch Đông nguyên do sự việc.

Hóa ra là vì ông bán dưa chiếm hết bóng râm dưới tán cây, còn ông bán nho cũng muốn vào tránh nắng nhưng lại không còn chỗ. Thế là hai người lời qua tiếng lại, ông bán dưa nói ông kia đến sau, không biết nguyên tắc “ai đến trước thì được trước”.

Trời thì nóng, người cũng dễ cáu. Cãi qua cãi lại rồi ông bán nho nổi nóng, đẩy mạnh một cái khiến ông bán dưa loạng choạng ngã vào xe mình. Cú va khiến mấy quả dưa hấu lăn từ trên xe xuống đất.

Mùa này dưa hấu đang đúng vụ, vỏ mỏng ruột giòn, vừa rơi xuống đất là nứt toác, ruột đỏ hồng lộ ra, nước dưa tràn ra thành vũng.

Quả dưa vừa rơi xuống đã vỡ toang, hai người đang cãi nhau càng tức, xông vào đánh nhau chí chóe.

Ông chủ cửa hàng tiện lợi nhanh nhẹn gọi cảnh sát ngay trước mặt Nguyên Mạch Đông.

Mấy quả dưa vỡ nằm chỏng chơ trên mặt đất, chẳng ai buồn ngó ngàng.

Ngay chỗ Nguyên Mạch Đông đứng cũng có một quả bị vỡ, hương dưa ngọt ngào lan khắp không khí, cô mím môi, cảm giác khát nước lại dâng lên dữ dội.

Cảnh sát tới rất nhanh, túm lấy hai người kia lôi đi, nói là phải đưa về đồn để hoà giải.

Nguyên Mạch Đông nuốt nước bọt, đi tới chỗ bán dưa, chỉ vào quả bị nứt nằm trên đất: “Chú ơi, quả dưa kia chú còn lấy không? Nếu không cần thì cho cháu được không?”

Người bán dưa liếc nhìn, thấy mấy quả đó nát hết phân nửa rồi, có muốn bán cũng chẳng bán được. Ông ta lại nhìn cô gái trước mặt, cô gầy đét, tóc khô xơ vàng vọt, mặt mũi hóp lại, quần áo thì rộng thùng thình, nhìn là biết đồ người khác mặc rồi cho lại, bạc màu và lỏng lẻo, cả người chỉ có đôi mắt là còn chút thần sắc.

Cảnh sát vẫn đang giục đi, ông ta bực mình đáp: “Không cần nữa, cho hết đấy!”

Mắt Nguyên Mạch Đông sáng rực.

Trên đất có năm quả dưa bị vỡ, bốn quả nát bét không cứu nổi, chỉ có một quả là còn được được, ít nhất cũng còn được một phần sạch sẽ.

Cô mượn ông chủ cửa hàng tiện lợi một con dao gọt hoa quả, nhặt quả dưa đó lên bắt đầu cắt.

Nhưng cô chưa ăn ngay, người bán dưa và cả người bán nho đều bị cảnh sát lôi đi rồi, dưa trên mặt đất vẫn vương vãi bừa bãi, dù sao cô cũng được ăn dưa miễn phí, ít nhất cũng phải dọn dẹp chút.

Cô gom hết mấy miếng dưa nát vào thùng rác, nước dưa loang trên mặt đất vì nắng nóng nên dính lại, cô lại mượn thêm cái xẻng nhỏ, cúi xuống cạo sạch từng chút một.

Dọn xong xuôi mới bưng quả dưa kia lên, cúi đầu định ăn thì bỗng trước mắt tối sầm.

Do chưa ăn gì lại còn đứng giữa nắng to dọn dẹp mệt nhọc nên cô bị hạ đường huyết.

Ngay khoảnh khắc ngất xỉu, Nguyên Mạch Đông thấy ông chủ cửa hàng tiện lợi lại nhanh tay cầm điện thoại lên.

Lúc đó trong đầu cô chỉ có hai suy nghĩ.

Thứ nhất là cô còn chưa kịp ăn miếng dưa nào, nếu ngã xuống mà làm rơi mất thì đúng là tiếc đứt ruột.

Thứ hai cô chỉ bị tụt đường huyết thôi chứ không phải bệnh nan y đâu, ông chủ tốt bụng đừng gọi xe cấp cứu làm gì nhé!