Cậu gật đầu không hỏi gì thêm. Tầng 27 là khu vực chiến lược, nơi chỉ dùng để bàn bạc những dự án đầu tư cấp cao.
Phòng họp tầng 27 – 8:45 sáng.
Ánh đèn âm trần trắng lạnh rọi xuống bàn họp dài bằng gỗ óc chó. Trên bàn, từng xấp hồ sơ xếp ngay ngắn được đánh số theo đúng thứ tự.
Kỳ Phong đã ngồi ở đầu bàn, tay đặt trên một bản kế hoạch sơ lược, mắt đảo nhẹ qua dòng tiêu đề: Tái cấu trúc quỹ đầu tư thị trường Đông Nam Á – giai đoạn 1.
Lúc Lâm Thanh bước vào, ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát.
Trong cái nhìn ấy không có gì khác thường nhưng cũng không hề vô cảm. Lâm Thanh kéo ghế ngồi xuống, tư thế điềm tĩnh đến mức khiến những người ngồi hai bên cũng phải thầm dè chừng.
Một giám đốc dự án tên Đoàn Cảnh mở lời trước: “Quỹ đầu tư SEA là kế hoạch được ông Chủ tịch đề xuất từ đầu năm, hiện tại Kỳ tổng sẽ trực tiếp giám sát. Lâm Thanh, cậu sẽ hỗ trợ như một nhóm phó phụ trách phần phân tích rủi ro và nghệ thuật hóa thương hiệu trong chiến dịch mở rộng.”
Lâm Thanh hơi nhướng mày. Cậu không ngờ mình được giao phần nghệ thuật hóa hình ảnh cho một quỹ tài chính.
Kỳ Phong cất giọng trầm thấp và dứt khoát: “Tôi đã xem qua những dự án trước đó của Lâm Thanh – đặc biệt là bộ hình ảnh cho Tập đoàn Thời trang Châu. Tôi muốn truyền tải một thứ ngôn ngữ thiết kế... khiến giới đầu tư cảm nhận được giá trị cổ phiếu không chỉ bằng số liệu, mà bằng hình ảnh trực quan.”
“Chúng ta sẽ đánh vào các nhà đầu tư trẻ, những người chơi hệ cảm xúc, hệ biểu tượng.” Kỳ Phong kết luận rồi liếc qua Lâm Thanh: “Tôi cần cậu biến quỹ đầu tư thành một thương hiệu sống.”
Dù hơi bất ngờ nhưng Lâm Thanh không phản đối. Cậu lấy bút ra bắt đầu ghi chép, ánh mắt có phần nghiêm túc hơn. Dù trong lòng vẫn còn chút băn khoăn do đây rõ ràng là chiến lược táo bạo và có phần... phi thực tế.
Chưa đầy ba mươi phút sau cuộc họp kết thúc. Mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn lại Lâm Thanh, Kỳ Phong và ba cậu – ông Lâm Khải Minh.
Ông Lâm năm nay gần sáu mươi, gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén, mái tóc muối tiêu được chải gọn ra sau. Áo vest ông mặc là loại được đặt riêng, khuy tay áo chạm khắc hình con rồng uốn lượn. Ông là người dày dặn trên thương trường, từng làm mưa làm gió ở thị trường Z những năm 90, nay đã lui về nước mở rộng sang lĩnh vực đầu tư đa ngành.
“Con thấy sao?” Ông nhìn chằm chằm Lâm Thanh, hỏi.
Cậu đáp lại ngắn gọn: “Mạo hiểm nhưng có tiềm năng.”
Ông Lâm khẽ cười rồi quay sang Kỳ Phong: “Tôi giao thằng bé cho cậu. Nhưng nhớ... nó là viên ngọc quý, đừng để thương trường mài mòn.”
Kỳ Phong im lặng gật đầu.
---
Chiều cùng ngày – Biệt thự Lâm gia.
Gió chiều lùa qua hàng cây trúc Nhật tạo nên tiếng xào xạc đều đều. Lâm Thanh bước vào nhà, trong không khí thơm mùi trầm hương nhè nhẹ.
Trong nhà chỉ có người giúp việc còn ba cậu đã đến văn phòng chính ở trung tâm thành phố.
Lâm Thanh bước đi lên tầng, cởϊ áσ vest, tháo kính, thả người xuống chiếc ghế dài đặt sát cửa sổ. Trong tay là bản in kế hoạch đầu tư Kỳ Phong đưa.
Mắt Lâm Thanh lướt qua từng trang, ghi chú từng dòng như thể muốn tìm ra bất kỳ điểm mù nào trong tính toán của hắn.
Kỳ Phong cẩn thận, tỉ mỉ ẩn chứa nhiều bí mật đáng ngờ.
Cậu không biết vì sao người đàn ông ấy lại giống như thể... đã quen cậu từ rất lâu. Mỗi lần nói chuyện hắn đều như hiểu trước phản ứng của cậu. Mỗi ánh nhìn, lời nói, thậm chí cả cách đưa tài liệu cũng không bao giờ thừa thãi.
Không hiểu sao, điều đó khiến cậu cảm thấy bức bối.
Một cảm giác như bị theo dõi, như ai đó luôn đứng sau lưng mình – không đυ.ng chạm nhưng áp sát đến mức nghẹt thở.