Tổng Tài Là Osin

Chương 5: Được cứu bởi kẻ thù

" Cậu chủ, Hạ tiểu thư trốn đi rồi!"

" Ừ "

...

" Bây giờ phải đi đâu đây... " Ninh Dao trốn được ra ngoài nhưng chẳng biết đi đâu.

Vẫn nên về thăm nhà một chuyến.

Cô đứng trước cổng. Ngôi nhà này cô đã ở 23 năm nay, nơi có nhiều yêu thương, kỷ niệm vui buồn... Nhưng bây giờ không còn nữa rồi.

Ba, mẹ, anh... Mọi người thế nào rồi...

Ninh Dao cụp mắt đứng trước cổng nhà. Thời điểm này không hiểu sao khu này rất vắng.

" Này cô em, sao lại đứng đây thế " Một tên mặt mũi bặm trợn đi lại, phía sau cũng có rất nhiều người của hắn.

Tình hình này có vẻ không ổn, cô ngó lơ rồi bỏ đi. Mà trong ba mươi sáu kế thoát thân, chạy là thượng sách.

" Em gái xinh đẹp đi đâu thế, về với anh đi " Hắn mạnh bạo kéo cô lại, hành động không một chút thương hoa tiếc ngọc.

" Tôi không quen biết các người, bỏ tôi ra" Cô cắn tay hắn, dấu răng in hằng lên cánh tay thô cứng kia.

" Được, được lắm! Xem hôm tay tôi xử lý cô thế nào!" Hắn rút tay lại, xoa vào chỗ bị cắn.

Cô sợ hãi thụt lùi ra phía sau. Thời đại này rồi, còn có loại người vô liêm sỉ như thế này sao?

" Anh em, lên đi. Em gái này sẽ chiều một bữa "

Nói rồi mấy người phía sau tiến lên về phía Ninh Dao, ánh mắt tỏ rõ vẻ thèm khát.

" Các người tránh ra, nếu không tôi sẽ..."

Cô tiếp tục lùi ra sau, lấp bấp hăm dọa chúng. Biết là vô dụng nhưng cũng không thể cứ thế này mãi được.

" Sẽ làm gì?"

Trình Hy... Bỗng nhiên lúc này trong đầu cô lại nghĩ đến anh.

Hạ Ninh Dao, cô điên rồi. Anh ta đã gϊếŧ ba và anh cô đấy!

Mấy tên đó hung hăng nhào vào cô như bầy sư tử đói khát, ba năm chưa được ăn.

" Các người tránh ra " Cô vừa quát vừa lấy túi xách đập vào họ.

Tên đầu xỏ kéo áo cô xuống để lộ hàm vai trắng nõn.

" Cô bé này được đấy, về với anh, anh sẽ cưng sủng em mà "

" Đồ đê tiện!"

Một giọng nói lãnh đạm cất lên, chín phần là giọng điệu ra lệnh: "Ai cho các người động vào người phụ nữ của tôi?"

Mấy tên kia dừng động tác, đồng thời suýt nổi da gà với giọng điệu vừa rồi.

"Ô? Đây chẳng phải là cậu chủ Mafia Hell"s sao? Hôm nay ra mặt anh hùng cứu mỹ nhân à?" Tên mặt mũi bặm trợn đi ra trước châm biếm.

Anh ta đến rồi...

Trình Hy khoanh tay ung dung đứng tựa vào xe, bên cạnh còn có Từ Duật Duy.

"Tôi cho các người 5 giây cút khỏi đây!" Anh vẫn phong thái lãnh đạm với giọng nói lạnh lùng.

"Lo chuyện bao đồng..."

" đoàn!"

Hắn chưa kịp nói hết câu một tiếng súng vang lên. Tên kia ngã khụy xuống, hắn bị Trình Hy bắn vào chân.

Anh mân mê khẩu súng vẫn còn hơi nóng, rồi ném nó xuống đất. Thong thả đút hai tay vào túi quần như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, "Tôi không thích nói lại lần thứ hai.”

Anh có thói quen sau khi bắn xong thì vứt tại chỗ!

Người của hắn thấy vậy thì sợ hãi ba chân bốn cẳng chạy đi.

Anh lại gϊếŧ người. Nhưng lần này lại vì cô...

Ninh Dao ngồi dưới đất, hai tay ôm mình lại nhìn anh.

Đừng nghĩ vì vậy mà tôi sẽ tha thứ cho anh. Kẻ gϊếŧ người sẽ không bao giờ được nhận sự tha thứ từ tôi!

Anh từ từ đi về phía cô. Từ Duật Duy thì lắc đầu lại nhặt khẩu súng lên.

Trình Hy cởϊ áσ vest đen trên người ra định khoác lên cho Ninh Dao, cơ mà...

" Đừng động vào tôi "

Cô như buông lời cảnh cáo anh rồi quay sang hướng khác.

Anh nheo mắt nhìn cô gái trước mắt, sau đó môi hơi nhếch lên, "Tôi không hứng thú... Với người như em"

Anh nói rồi cúi xuống khoác vào cô.

" Đi thôi "

" Tôi không muốn về!"

Trình Hy nhíu mày rồi cúi xuống bế cô lên đi về phía xe.

" Anh..."

" Im lặng " Anh lại ra lệnh.

____

Về biệt thự, Trình Hy kéo thẳng Ninh Dao vào trong dưới sự ngạc nhiên của người hầu.

Sao Hạ tiểu thư lại ăn mặc như vậy?!

"Bỏ tôi ra" Tay cô bị anh làm đến đỏ tấy đi rồi.

Trình Hy vẫn không để ý bất kì điều gì kéo thẳng cô xuống bể bơi.

Bể bơi rất rộng với chiều dài hơn 50m, chiều rộng 30m. Và chiều cao 180cm.

Với chiều cao 1m90 của anh thì dư sức. Nhưng Ninh Dao... Cô chỉ có 1m65 đủ để bị mức nước trong bể ngập lấy.

Điều đáng nói là cô không biết bơi.

Ninh Dao bất ngờ bị kéo xuống giữa hồ, cô vùng vẫy như bị đuối nước... Trình Hy thì đứng bên cạnh nhíu mày nhìn cô.

Tất cả người hầu lẫn Từ Duật Duy đều sửng sốt trước hành động ấy.

Anh rốt cuộc muốn làm gì?

Duật Duy cau mày. Theo anh suốt mấy năm nay, đây vốn không phải là cách hành sự của anh.