Thập Niên 70: Dưỡng Phu Ký

Chương 8: Đưa nước

Đương nhiên, cô làm được,vô cùng cẩn thận, cho tới bây giờ, còn không có bị người khác trong nhà phát hiện.

An Niệm Cửu về nhà một chuyến, đem ly rửa sạch sẽ, lấy bình nước nhà mình đi ra ngoài.

Mẹ An hỏi thăm: " An An, con lấy bình nước làm cái gì? "

" Đi ra ngoài đưa nước cho thím hai cùng mấy người khác. "

Mẹ An không cao hứng nói : " Tiểu Noãn nhà bọn họ đâu? Con gái nhà bọn họ lúc đó chẳng phải cũng có mặt sao? "

Tại sao muốn con gái bà đi hỗ trợ a...?

" Không sao,con ở trong nhà cũng không có việc gì làm, đi ra ngoài một chút. "

Mẹ An đâu có lo lắng cái này?

Mà là lo lắng cô đi ra ngoài, bị kia người khác chê cười sau lưng.

An Niệm Cửu có danh tiếng tốt, lúc đầu ở trong thôn cũng không thiếu người đến cầu hôn, còn bị cô cự tuyệt.

Duy nhất cô bị bọn họ ghi hận trong lòng, lúc này đây, An Niệm Cửu rơi xuống nước, bất đắc dĩ chỉ có thể gả cho Dương Dật.

Nếu cô đã nghe được, tâm tình này khẳng định không dễ chịu.

An Niệm Cửu hiển nhiên là không hiểu điều mẹ cô lo lắng, nói một tiếng, mang theo bình nước đi ra ngoài.

mẹ An thở dài, những lời nói sau lưng này, bọn họ nghe một chút, cũng bỏ sau tai chứ còn biết làm gì hơn.

Một lát sau , có một đống người chạy tới bên kia, trên mặt đất có rất nhiều dấu chân , cũng đang bàn luận, ai là người đẩy An Niệm Cửu từ sau lưng .

An Niệm Cửu để bình nước đi ra ngoài, thoải mái cùng người khác chào hỏi.

Dưới ánh mắt xem náo nhiệt của người khác , thái độ vẫn trấn định tự nhiên.

Người nổi lên tâm tư xem náo nhiệt, trông thấy cô không có nửa điểm xấu hổ, tâm tình cũng không quá vui, trong nội tâm thầm nói, làm sao có thể vui như dáng vẻ cô biểu hiện ở bên ngoài?

Ai cũng biết rõ, lúc trước cô chính là có thể gả đến trên thị trấn , mà bây giờ, chỉ có thể gả cho Dương Dật--- cái tên chơi bời lêu lổng, vừa nhìn liền biết rõ là ngườI phù hợp để cùng sống với nhau.

Lớn lên đẹp mắt mà thôi.

Có thể nói, ngoại trừ đẹp mắt, quả thực là cái gì cũng không được.

con gái Trong thôn nhìn một chút là đã hét toán cả lên..

Còn đàn ông thì là đối với Dương Dật vừa hâm mộ vừa đố kỵ, không công lại lấy được một đại mỹ nhân xinh đẹp về làm vợ .

trong nội tâm bọn họ thầm nói, sao người ngày đó đi ngang qua kia,sao lại không phải là mình?

Cứ như vậy lại để tên gia hỏa Dương dật chiếm hết tiện nghi.

An Niệm Cửu đối với ánh mắt đồng tình của bọn họ , không chỉ có không tức giận, ngược lại còn đắc ý.

Đừng tưởng rằng cô không biết rõ, những người trong thôn đó, đại đa số là thích cái gương mặt của Dương Dật.

Lớn lên đẹp mắt, căn bản không giống như những tên chân đất.

Thêm cả môi hồng răng trắng, thời thơ ấu lớn lên đẹp mắt cùng với đứa bé trong tranh tết giống nhau như đúc, lớn lên cũng không có khác biết.

Cùng An Niệm Cửu giống nhau, nổi danh làng trên xóm dưới.

Cho dù mẹ cô vừa ý cái khuôn mặt kia của hắn, nhưng mà cái cuộc sống này, cơm cũng ăn không đủ no, nhìn mặt có thể no bụng sao...?

Trong nhà kiên quyết không đồng ý vấn đề này.

Dương Dật là người đàn ông tốt nhất trong phạm vi trăm dặm này, cuối cùng vẫn là rơi xuống trong tay mình!

Lại để cho những nữ nhân khác đố kỵ đi!

" thím hai, con đi tới đưa nước. " An Niệm Cửu nói một tiếng.

Thím hai cùng những ngườI khác đi tới: " Sao lại không thấy Tiểu Noãn ! Sao con bé này còn không chịu trở lại để giúp đở người nhà, sao lại để con đem nước đến? Con bé này lại lười biến sao? ! "

An Niệm Cửu an ủi bà nói: " Thím hai, khi nãy có con sâu bám vào trên quần áo Tiểu Noãn, hoảng loạn quá liền cầm làm vỡ chén, nên đã quay về rồi. "

Thím hai nghe xong, quả thực là tức điên.

" Làm vỡ chén? ! "

" Ừm, đích thật là đã vỡ. " An Niệm Cửu khẳng định mà nói, " Tiểu Noãn cũng không phải cố ý, thím hai, thím cũng đừng nóng giận. "

" Nó không phải cố ý? !Thím thấy con bé chính là cố tình! ! "