Vừa được Dịch Hồng dẫn vào Nam Minh Thành không bao lâu, ánh mắt Hứa Mộng đã sáng rực lên.
Hứa Mộng hưng phấn, tay trái khẽ giật tay áo Lê Yên Thanh, tay phải vỗ nhẹ vai Lâm Vận Lạc. Chờ đến khi cả hai quay sang nhìn, hắn liền giơ tay chỉ về phía trước, giọng nói đè thấp nhưng không giấu nổi tia phấn khích: “Lê Lê, Lạc Lạc, các ngươi mau nhìn! Là Mãn Xuân Lâu kìa!”
Hai người nhìn theo và đồng loạt thốt lên: “Quào!”
Đôi mắt Lê Yên Thanh sáng rỡ: “Đây là thanh lâu trong truyền thuyết sao! Bên trong chắc chắn có các tỷ tỷ xinh đẹp lắm đúng không?”
Lâm Vận Lạc thì kích động, nắm chặt hai tay trước ngực, nhảy nhót không yên: “Muốn đi quá! Thật muốn đi! Thật sự rất muốn đi!”
Nghe đến đây, bước chân Dịch Hồng - người đang dẫn đường phía trước chợt khựng lại. Hắn ta quay đầu nhìn thì thấy ba thiếu niên thần sắc kích động, ánh mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm về phía Mãn Xuân Lâu ở đằng xa.
Dịch Hồng: ??? Thanh lâu thì có gì đẹp?
“Chúng ta vào tham quan một chút đi!” Hứa Mộng hào hứng, lập tức bước chân về phía trước.
“Được, được, được!” Hai người bên cạnh cũng phấn khích hùa theo.
Ba người vừa bước qua Dịch Hồng liền bị hắn ta - giờ đã kịp lấy lại tinh thần kéo lại.
Dịch Hồng mặt không biểu cảm, tay trái túm cổ áo Lê Yên Thanh, tay phải tóm được tay áo của Lâm Vận Lạc và Hứa Mộng.
Cảm nhận được lực kéo từ phía sau truyền đến, ba người đồng loạt quay đầu, ngơ ngác hỏi: “Làm gì vậy?”
Dịch Hồng nhìn ba người trước mặt, hít sâu một hơi, rồi trầm giọng nói: “Lê Yên Thanh là nữ.”
Thực ra, nữ tử đúng là không thích hợp đi thanh lâu, nhưng điều Dịch Hồng muốn nói hơn cả là cả ba người này đều không thích hợp vào đó.
Dù triều đại này nam tử vào thanh lâu là chuyện bình thường, nhưng hắn ta cứ cảm thấy ba người này, bất kể nam hay nữ, đều không nên xuất hiện ở nơi đó.
Ánh mắt bọn họ quá thuần khiết, mỗi người đều như viên ngọc thô chưa bị thế tục làm vấy bẩn.
Làm sao hắn ta có thể để họ bước chân vào nơi bẩn thỉu ấy được?
Ba người đồng loạt bừng tỉnh: “À đúng rồi!”
Thấy vậy, Dịch Hồng mới yên tâm buông tay ra.
Nhưng ngay sau đó, Hứa Mộng liền đề xuất: “Lê Lê, ngươi đổi sang mặc nam trang, hóa trang xong rồi chúng ta cùng đi!”
“Nhớ chọn bộ nào có cổ cao, có thể che khuất yết hầu đấy!” Lâm Vận Lạc bổ sung chu đáo.
“Còn phải dùng bút kẻ mày và phấn trang điểm! Chỉ sửa kiểu tóc với quần áo thì là kiểu cải trang hời hợt nhất!” Lê Yên Thanh tổng kết sau khi tham khảo nhiều bộ phim cổ trang gần đây.
Sau khi xác định phương hướng, ba người phấn khích chạy về phía một cửa hàng trang phục gần đó. Được nửa đường, họ mới nhận ra thiếu mất một người.
Cả ba quay lại, thấy Dịch Hồng vẫn đứng bất động từ xa.
Lê Yên Thanh vẫy tay: “Lại đây nào, lại đây nào!”
Lâm Vận Lạc cũng vẫy tay: “Đi thôi, đi thôi!”
Hứa Mộng hối thúc: “Mau lên, mau lên!”
Dịch Hồng nhìn ba người với dáng vẻ như mèo thần tài đang vẫy gọi, chỉ biết thở dài, bất đắc dĩ bước theo. Dù sao hắn ta cũng không có lập trường để ngăn cản.
...
Trước đó, khi còn ở vùng sơn dã, Lâm Vận Lạc đã từng mượn túi tiền của Dịch Thanh để so sánh.
Hắn lấy ra ngân lượng từ hệ thống ba lô để so với túi tiền của Dịch Thanh. Khi phát hiện ngân lượng trong hệ thống có thể sử dụng trong thế giới này, Lâm Vận Lạc chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Ta thật giàu có!”
Ngoài đời, Lâm Vận Lạc là một thương nhân, nhưng trong trò chơi là một tài chủ.
Là một người chơi “địa chủ”, “chiến sĩ nhân dân tệ”, hắn luôn đứng đầu bảng xếp hạng tài phú trong trò chơi.
Tài sản của Lê Yên Thanh và Hứa Mộng cộng lại cũng không bằng một phần mười của hắn.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện một sự kiện, đó chính là hệ thống ba lô trong trò chơi cho phép bọn họ lấy vật phẩm ra và đặt lại vào. Tuy nhiên, vàng bạc trong ba lô một khi lấy ra thì không thể đưa trở lại.
Dù vậy thì vấn đề này cũng không quá lớn. Chỉ cần lấy bao nhiêu dùng bấy nhiêu là được, hơn nữa vàng bạc đặt trong hệ thống ba lô còn an toàn hơn một chút.
Trong thế giới này, có tiền tài của Lâm Vận Lạc đảm bảo, cùng với Lê Yên Thanh lo chuyện chữa bệnh, ba người bọn họ có thể nói là đi đâu cũng chẳng gặp khó khăn.
Ba người lần lượt vào cửa hàng quần áo, đều chọn cho mình một bộ đồ sạch sẽ.
Lê Yên Thanh còn đặc biệt chọn thêm một bộ trang phục nam vừa vặn với vóc dáng của mình, cùng với một chiếc áo khoác đen đầy khí chất.
Đến khi thanh toán, chính Lê Yên Thanh là người trả tiền.
Dịch Hồng và chưởng quầy ban đầu còn thoáng xem thường hai tên nam tử đi cùng, nhưng sau đó lại thấy Lê Yên Thanh rút từ tay áo ra một thỏi bạc sáng bóng.
Dịch Hồng: ...
Chưởng quầy: ...Được rồi, có tiền là nhất!
Thực ra, giữa ba người chưa bao giờ quan trọng ai là người trả tiền.
Trước khi xuyên không, cả ba vốn không thiếu tiền, mà sau khi xuyên không, họ lại càng như một thể thống nhất. Trong thế giới này, chỉ có họ đến từ cùng một nơi.
Như vậy thì tiêu tiền của ai không phải cũng như nhau sao? Nếu Lê Yên Thanh hay Hứa Mộng thực sự không có tiền, chẳng lẽ Lâm Vận Lạc lại để hai người bạn nhỏ của mình chết đói chắc?
Khi ba người mua sắm xong, trời cũng đã nhá nhem tối.
Họ theo Dịch Hồng đến khách điếm của Dịch Thanh, sau đó thuê thêm hai phòng bên cạnh.
Lâm Vận Lạc và Hứa Mộng ở phòng bên trái Dịch Thanh, còn Lê Yên Thanh ở phòng bên phải.
Ban đầu, họ định làm hàng xóm sát vách nhau, nhưng Dịch Hồng cho rằng sắp xếp như vậy sẽ giúp bảo đảm an toàn, nên cả ba cũng không phản đối.
Sau khi được dẫn lên lầu, Lê Yên Thanh vẫn mải mê suy nghĩ về các cô nương ở thanh lâu.
Sau khi vội vàng chào hỏi Dịch Thanh, người đang ngồi bên bàn trong phòng, nàng đã trở về phòng mình để rửa mặt, thay đồ và sửa soạn lại trang phục.
Lâm Vận Lạc và Hứa Mộng sau hai ngày ngủ ngoài trời, lúc này cũng cần rửa mặt sạch sẽ, chuẩn bị cho kế hoạch thăm thanh lâu để mở rộng tầm mắt của mình.
Chỉ còn lại Dịch Hồng ngồi đối diện Dịch Thanh, trò chuyện với hắn về những dự định của ba người khi vào thành.
Dịch Thanh: ...
Dịch Thanh đành nhấp một ngụm trà để giữ bình tĩnh.
"Đây là..." Dịch Thanh thấy một bộ đồ mới đặt trên ghế, liền hỏi: "Bọn họ để quên à? Chờ bọn họ rửa mặt xong, đưa trả lại cho họ đi."
Dịch Hồng liếc mắt nhìn, khóe miệng nhếch lên một chút: "Cái này là cho ngươi. Cái áo ngoài của ngươi trước đó đã bị rách tan nát khi băng bó vết thương trên núi rồi phải không?"
Dịch Thanh ngẩn người, cầm bộ đồ lên giũ ra, thấy đó là một chiếc áo khoác đen tinh xảo.
Dịch Thanh nhìn Dịch Hồng đầy nghi hoặc, đoán ngay rằng không phải Dịch Hồng mua cho mình.
Dịch Hồng nhấp ngụm trà, thong thả đáp: "Tiểu cô nương kia mua cho ngươi đấy. Nàng nói quần áo của ngươi bị nàng làm rách tơi tả rồi, trông chẳng khác gì ăn mày."
Nói đến đây, Dịch Hồng nhấc chén trà lên che miệng để không ai nhìn thấy nụ cười ẩn hiện của hắn ta.
Dịch Thanh nhìn chiếc áo trước mặt với ánh mắt phức tạp. Đây là lần đầu tiên hắn nhận được quà từ người khác.
Trong lòng hắn dấy lên một cảm giác khó lòng miêu tả.
Lâm Vận Lạc và Hứa Mộng rửa mặt rất nhanh. Sau khi thay đồ xong, họ phát hiện Lê Yên Thanh bên kia vẫn chưa xong, vì nàng còn đang bận trang điểm.
Vậy nên hai người quyết định sang phòng của Dịch Thanh trước, cùng ngồi nói chuyện với Dịch Thanh và Dịch Hồng.
Lúc này, Dịch Thanh đã thay chiếc áo khoác đen mà Lê Yên Thanh mua, đang cố thuyết phục hai người kia: "Các ngươi đừng làm bậy!"
Nói chính xác thì, Lâm Vận Lạc và Hứa Mộng đi thanh lâu cũng không có gì lạ, nhưng dẫn theo một tiểu cô nương như Lê Yên Thanh thì đúng là chuyện không nên làm.
Hứa Mộng không biện luận, chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú vào ngọn đèn dầu bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt thâm trầm: “Giấc mơ lớn nhất trong đời ta chính là được biết thanh lâu trông như thế nào!”
Lâm Vận Lạc gật đầu phụ họa: “Ta cũng vậy!”
Dịch Thanh và Dịch Hồng: …Giấc mơ của các ngươi đơn giản như vậy sao?
Ngay lúc đó, cửa phòng bị Lê Yên Thanh đẩy ra: “Còn có ta nữa!”
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử tuấn tú đứng trước cửa, trên người mặc một bộ áo bào quý giá, khuôn mặt như ngọc, tóc dài được buộc bằng một cây trâm gỗ đơn giản.
Sắp vào thu, nàng mặc một bộ áo dài màu nguyệt bạch, cổ áo có một vòng lông thỏ quấn quanh, vừa giữ ấm lại che lấp hầu kết.
Lê Yên Thanh hoá trang rất khéo, nếu không phải Lâm Vận Lạc và Hứa Mộng đã quen, chạy vòng quanh nàng quan sát, Dịch Thanh và Dịch Hồng có lẽ còn tưởng nàng là một tiểu thiếu gia đi lạc đường.
Khi Lê Yên Thanh bước vào, Hứa Mộng liền đóng cửa lại.
Lâm Vận Lạc nhìn Lê Yên Thanh, tấm tắc khen ngợi: “Không hổ là ngươi, Lê Lê! Hoá trang xong đúng là giống hệt như một thiếu niên vậy.”
Lê Yên Thanh hạ thấp giọng một chút, từ giọng nữ chuyển thành âm thanh của thiếu niên với âm điệu đầy tự hào: “Tất nhiên! Tay nghề của tiểu gia ta đây chính là số một ~”
Nói xong, Lê Yên Thanh còn khom lưng chắp tay, một đôi mắt cười tít như trăng non: “Tại hạ Lê Vân Khởi, chư vị có lễ.”
Quả là một nam tử biết lễ nghi, giọng nói trong trẻo, cổ áo che kín hầu kết, có vẻ ngoài tinh tế, trong sáng.
Những người không quen biết chỉ có thể tán thưởng một câu: “Thiếu niên này đúng là điển hình của một thiếu gia nhà giàu.”
“Lê Lê lợi hại quá, mượn tên anh trai mình ra ngoài tìm cô nương.” Hứa Mộng lúc này ngồi trên ghế bên cạnh bàn, khuỷu tay chống lên bàn, lòng bàn tay nâng đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Lê Yên Thanh.
Lê Yên Thanh không chỉ làm ra dáng vẻ như vậy với hắn, mà còn cố tình quay mặt về phía Hứa Mộng, nghiêng đầu: “Hì hì ~”
Lê Yên Thanh chẳng mấy để tâm, hướng về phía Hứa Mộng cười tủm tỉm: “Dù sao bây giờ huynh ấy cũng chẳng đánh ta được!”
“Vậy chúng ta đi chứ? Đi thôi, đi thôi đi thôi?” Lâm Vận Lạc đã nóng lòng muốn thử.
Lê Yên Thanh vươn tay kéo Hứa Mộng đang ngồi trên ghế: “Đi đi đi!”
“Từ từ đã!”
Khi Lâm Vận Lạc chuẩn bị mở cửa, Dịch Thanh vội vàng lên tiếng.
Nhận thấy ba người đang quay đầu nhìn, Dịch Thanh đứng dậy: “Ta và Dịch Hồng sẽ đi cùng các ngươi.”
Dịch Hồng nghe vậy thì đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt lướt qua ngọn nến trên bàn, nhận ra có gì đó quen thuộc, lập tức bừng tỉnh.
Có lẽ Mãn Xuân Lâu hoặc là khu vực xung quanh đó có thông tin mà Dịch Thanh yêu cầu.
Nghĩ lại thì chuyện họ có Thiên Cơ Tán trong cơ thể và hành động trốn khỏi Thiên Cơ Lâu của Dịch Thanh chắc chắn có mối liên quan.
Dịch Thanh và Dịch Hồng là đang làm việc nghiêm túc, nhưng ba người Lê Yên Thanh lại không biết điều đó.
Họ nhìn Dịch Thanh từ cánh tay, bộ ngực đến đùi…
Tuy rằng Dịch Thanh hiện tại đã thay một bộ hắc y mới tinh, vết thương trên cơ thể cũng được băng bó và che giấu dưới quần áo, nhưng trong hai ngày qua, khi đổi thuốc, vết thương vẫn còn rất rõ ràng.
Người đã bị thương như vậy mà còn muốn đi thanh lâu!
Lê Yên Thanh gật đầu tán thưởng: “Thân tàn chí kiên, thật đáng ngưỡng mộ!”
Lâm Vận Lạc vỗ tay khẳng định: “Bất khuất kiên cường!”
Hứa Mộng giơ ngón tay cái lên: “Quả là tấm gương của chúng ta!”
Dịch Thanh, Dịch Hồng: …
Mặc dù miệng khen, nhưng Lê Yên Thanh lại không vui với việc Dịch Thanh muốn đi thanh lâu khi vết thương mới được nàng điều trị vào hai ngày trước. Nàng cũng thể hiện rõ sự bất mãn của mình: “Ta chỉ mới trị xong ngoại thương cho ngươi, còn nội thương phải để đại phu trị liệu. Ngươi hiện tại đã khỏi hẳn rồi sao? Nếu không thì sao lại đi thanh lâu?”
Lâm Vận Lạc khuyên giải: “Dù ngươi thật sự muốn đi thì sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội, sao phải vội vàng như vậy?”
Hứa Mộng suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng: “Hay là chúng ta mua một chiếc xe lăn rồi đi?”
Dịch Thanh, Dịch Hồng: …
Lý do họ muốn đi cùng ba người là bởi vì họ có võ công cao cường, ba người lại ăn mặc tươm tất, dùng quan hệ chủ nhân và hộ vệ trà trộm vào không khó.
Điều này giúp giảm bớt sự chú ý từ xung quanh.
Nếu ngồi xe lăn đến thanh lâu, đừng nói là giảm bớt sự chú ý, có người không chú ý tới bọn họ là đã may lắm rồi.
Dịch Thanh nhíu mày, trong lòng suy nghĩ có thể từ chối chiếc xe lăn này không, nhưng lại không có lý do từ chối hợp lý.
Hắn và Dịch Hồng có thể hành động độc lập, nhưng có những thời điểm lại quá thu hút sự chú ý.
Dịch Hồng nghĩ đến việc khi ở trên núi, mấy người này đối với võ công còn rất ngây thơ. Vì thế, hắn ta thử lừa dối: “Thực ra nội thương của Dịch Thanh chỉ cần người có võ công cao sử dụng nội lực trị liệu là có thể khôi phục. Mới nãy khi ta đi theo các ngươi, Dịch Thanh đã được người khác truyền công rồi. Hiện tại trên người hắn đã hồi phục kha khá, chỉ còn lại vết thương ngoài da thôi.”
Dịch Thanh: …
Lời lừa dối này rất dễ nhận ra sơ hở, sao hắn ta có thể lừa dối ba người này được chứ?
Họ đâu phải trẻ con ba tuổi, làm sao có thể bị lừa được?
Nhưng sự thật là, ba tiểu phế vật đã bị lừa.
Ba người nhìn Dịch Thanh với vẻ kinh ngạc, đồng thanh cảm thán: “Quào! Đây là thế giới võ hiệp sao? Nội lực gì đó nghe thật lớn lao!”
Lê Yên Thanh tuy học y nhưng không học võ.
Nếu xét về lý, vết thương của Dịch Thanh trong thế giới hiện đại chắc chắn phải nhập viện ICU. Nhưng đối phương lại kỳ tích mà đứng dậy!
Cộng thêm sự sụp đổ của thế giới quan khi xuyên qua…
Vì vậy, khi hai người luyện võ nói về truyền công để trị thương, Lê Yên Thanh thật sự đã bị lừa.
Trong thế giới này, những điều phi khoa học vẫn có thể xảy ra, thì việc truyền công trị thương cũng không phải là không thể.
Đúng không? Ha ha ha!
Ba người ngạc nhiên nhìn Dịch Thanh như đang quan sát kỳ tích y học.
Dịch Thanh: …
Dịch Hồng thì ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, che giấu nụ cười đang nở trên khóe miệng.
Vậy là, đội ngũ ban đầu chỉ có ba người đi thanh lâu giờ đã thành đội ngũ năm người.
Có công kích, có vũ khí, có trợ giúp. Quy mô này nếu đặt vào trò chơi có thể dễ dàng vượt qua một phó bản, nhưng họ lại dùng để đi thanh lâu.