Thấy hai vị tuyển thủ cũng không có dị nghị gì, lúc này nhân viên công tác mới mở nhạc lên.
Trịnh Cung vừa "Nghe thấy âm nhạc đã không khống chế được thân thể", bắt đầu đong đưa, lưu sướиɠ mà thực hiện động tác vũ đạo siêu phức tạp.
Mà bên khác Kỳ Duy Nghệ vẫn bình tĩnh đứng đó, ánh mắt di chuyển theo động tác của Trịnh Cung, đuôi lông mày đáy mắt một mảng yên tĩnh, giống như cao tăng nhập định.
Mấy lần trước cũng như thế, mặc kệ người khác có nỗ lực ra sao thì hắn vẫn như khán giả đứng xem, lười biếng một cách quang minh chính đại.
Nhưng một điều không thể phủ nhận là mặt của hắn rất đẹp, chỉ cần có màn ảnh là có thể hút fans, vì vậy mà nhân khí còn vọt tới nhóm người hot nhất. Fans 99 nhà còn lại vì đó mà bất mãn, thường xuyên liên thủ lại bôi đen hắn.
"Phế vật lăn xuống."
Từ lúc fans Trịnh Cung lên tiếng đầu tiên, fans của những nhà khác cũng bắt đầu ồn ào theo, không hề kiêng kỵ mà mắng chửi nhục mạ.
"Toàn thân cậu bị liệt à Kỳ Duy Nghệ? Tay chân không động đậy được thì tham gia tiết mục này làm gì?"
"Chính bởi những người như hắn mà tiết mục mới càng ngày bị đánh giá càng tệ."
"Cút xuống đi."
Tiếng chửi bới càng lúc càng lớn, thiếu những âm thanh bênh vực, tiếng chửi mắng như vang khắp hội trường.
Kỳ Duy Nghệ trên sân khấu lại giống như không hề nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm Trịnh Cung.
Động tác vũ đạo của Trịnh Cung rất tốn sức, nhuần nhuyễn phô bày thành quà luyện tập của mấy năm nay. Hắn tại chỗ nhảy lộn mèo một cái, dùng tay chống đất xoay hai vòng, làm cho khán giả dưới đài reo hò càng thêm cuồng nhiệt.
Tiếng huýt sáo trong trẻo vang lên.
Giống như nam sinh phổ thông nhìn thấy chị gái quyến rũ bên đường, vừa ngả ngớn vừa trào phúng.
"Không tệ." Kỳ Duy Nghệ nhìn chằm chằm eo lưng với cơ bụng bị lộ ra ngoài của hắn, cảm thấy mình nên khen một câu cho có thành ý: "Cánh tay của anh luyện rất khá nhưng lực eo nhìn hơi kém."
Toàn trường yên tĩnh.
Trịnh Cung suýt nữa ngã xuống sân khấu. Hắn chật vật ổn định lại thân thể, mau chóng bắt lại nhịp, cả người tràn ngập tính công kích vọt tới trước mặt Kỳ Duy Nghệ, ý đồ dùng thực lực của mình áp chế hắn.
Nhưng khi Trịnh Cung vừa muốn tiếp cận, Kỳ Duy Nghệ đã lui về sau tránh né, trên mặt tràn ngập vẻ cự tuyệt.
Âm nhạc đột nhiên im bặt.
Người dẫn chương trình lên đài, căng da đầu nói: "Oa, biểu diễn vừa rồi thật xuất sắc, vừa rồi Duy Duy không nhảy, là do không thích bài này sao?"
"A? Đạo diễn không phải bảo hai bọn tôi tìm hiểu nhau sao?" Ánh mắt Kỳ Duy Nghệ dùng trên eo của Trịnh Cung, ý vị không rõ nói: "Cho nên, vừa rồi tôi đang câu thông linh hồn với anh ta."
Lực eo không tốt, tám phần do thận hư, Kỳ Duy Nghệ dùng ánh mắt truyền đạt ra cái kết luận này.
Lúc sau, Trịnh Cung cũng không tiếp tục tìm Kỳ Duy Nghệ nói chuyện, giống như từ bỏ kéo dẫm hắn. Mà Kỳ Duy Nghệ cũng mừng vì được thanh tĩnh, hắn kiếm một góc ngồi quan sát toàn trường.
Sau khi kết thúc, bọn họ được sắp xếp tới ký túc xá ban A.
Trong ký túc xá gồm mình nữa là năm người, tên của Trịnh Cung cũng dán ở trên. Hên là tổ tiết mục hứa nếu vào ban A sẽ thêm tiền, chứ nếu không Kỳ Duy Nghệ sẵn sàng dọn hành lý đi qua sân bay ngay lập tức.
Ba vị bạn cùng phòng còn lại đều có phong cách khác nhau, Cố Cương đi con đường vũ đạo cơ bắp rắn rỏi, Viên Diệp được xưng là âm thanh của tự nhiên, đảm vai trò hát chính, còn có Neo, năng lực bình thường nhưng lớn lên rất đáng yêu.
"Cậu là người nước ngoài à, lai hã?" Kỳ Duy Nghệ nhìn chằm đầu tóc quăn màu vàng của Neo, cảm thấy nam này mắt rất to, dường như sắp rớt nước mắt tới nơi.
"Tôi đây người Hoa Hạ thuần chủng, có chứng nhận." Neo ngẩng đầu, trả lời Kỳ Duy Nghệ.